Y Tiên Thiểu
Chương 662 : Hết Bệnh Rồi (2)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
Không nghĩ tới An Vũ Đồng có ý tưởng tương tự Đường Vũ Khê, cho rằng sức chịu đựng của tiểu tử Tùy Qua chính là có bệnh.
- Cô mới có bệnh đâu.
Tùy Qua nhìn chằm chằm An Vũ Đồng mệt mỏi xụi lơ trên giường, ôn nhu nói:
- Tôi có rất nhiều chuyện có lẽ cô còn chưa biết. Nhưng hiện tại cô đã là nữ nhân của tôi, nói cho cô biết cũng không sao…
- Tôi biết, anh luyện qua công phu.
An Vũ Đồng nói:
- Lam Lan đã nói với tôi. Nhưng chẳng lẽ anh luyện Đồng Tử Công, lại có thể không bị tán loạn tinh khí?
- Cho dù là Đồng Tử Công cũng bị cô phá vỡ.
Tùy Qua nói:
- Tôi không chỉ luyện công, hơn nữa còn là người tu hành, là người tu đạo.
- Tu đạo?
An Vũ Đồng kinh ngạc cười khanh khách:
- Vậy sau này anh sẽ thành tiên? Thật hay giả đây?
- Thành tiên cũng không dễ dàng như vậy.
Tùy Qua nói:
- Nhưng sống vài trăm năm hoặc ngự kiếm phi hành hẳn là làm được.
Nghe xong Tùy Qua nói lời này, An Vũ Đồng đột nhiên thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, tâm tình chợt dễ dàng hơn.
- Vì sao nhìn cô lại thật nhẹ nhàng đây?
Làm cho Tùy Qua cảm thấy có chút an ủi chính là An Vũ Đồng không xuất hiện phản ứng gì quá khích, cũng không trình diễn trường hợp khóc lóc oán hận.
- Tùy Qua, anh yên tâm đi, tôi không phải loại nữ nhân thích quấn quýt siết chặt người khác.
An Vũ Đồng mở miệng nói:
- Tôi biết ấn tượng của anh với tôi chẳng ra gì, dù anh thật sự tính toán đem chuyện đêm qua cho rằng một đêm phong lưu, tôi cũng sẽ không đi huyên thuyên nói loạn với người ngoài.
- Cô hiểu thông suốt như vậy?
Tùy Qua nhàn nhạt cười.
- Có gì mà luẩn quẩn trong lòng.
An Vũ Đồng nói:
- Chẳng lẽ anh hi vọng tôi vừa khóc vừa làm vừa thắt cổ, bằng không uy bức lợi dụ anh? An Vũ Đồng này cũng không phải đàn bà không biết xấu hổ như thế. Huống chi chuyện ngày hôm qua mặc dù có chút quỷ dị, nhưng là chuyện anh nguyện tôi nguyện mà thôi. Ở trước kia tôi rất hận đàn ông, không biết đêm qua lại nổi cơn điên gì, chỉ cảm thấy nhìn anh thuận mắt.
- Cô không phải điên, là uống bậy thuốc.
Tùy Qua than nhẹ một tiếng.
Đối với An Vũ Đồng cũng không có gì cần giấu diếm, hắn đem chuyện Huyền Âm Trấp nói ra.
- Thật là vậy đâu.
An Vũ Đồng nghĩ nghĩ nói:
- Tôi còn tưởng là mật ong rừng đâu, không nghĩ tới lại là thuốc, thật đúng là thần xui quỷ khiến.
- Vậy cô không trách tôi?
Tùy Qua hỏi.