Y Tiên Thiểu
Chương 669 : Viên Đạn Thứ Nhất Của Phách Chuyên Luận Dược (1)
Ngày đăng: 20:54 21/04/20
Trong lòng Tùy Qua có quỷ, dùng tinh thần lực dò xét, tin tưởng tầng cao nhất tòa lầu bên cạnh không có người hắn mới đi ra ban công đến bên cạnh An Vũ Đồng.
Nhưng cho dù đã biết rõ bên cạnh không có người nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác có tật giật mình.
An Vũ Đồng dựa vào lan can, vẻ mặt thật thản nhiên nhẹ nhàng nói:
- Tùy Qua, anh có phải cảm thấy được tôi là một cô gái bợ đỡ, thoạt nhìn thật thích xe thể thao, thích nhà cấp cao, thích bị người bao nuôi?
- Đương nhiên không phải.
Tùy Qua lắc lắc đầu:
- Nếu cô cần mấy thứ này, cho dù là cần bao nuôi, với điều kiện của cô phỏng chừng cũng không đến lượt tôi.
An Vũ Đồng cười khẽ, đột nhiên nói:
- Biết vì sao trước kia tôi thật chán ghét anh không?
- Tôi vẫn luôn buồn bực việc này đâu.
Tùy Qua nói.
- Bởi vì anh nói đúng, tôi thật sự “có bệnh”. Tôi không phải trời sinh đồng tính, chẳng qua bởi nguyên nhân gia đình, chuẩn xác mà nói bởi vì cha của tôi. Lúc tôi mới lên trung học, có một ngày tôi đau bụng xin phép về nhà, vừa mở cửa liền chứng kiến cha tôi cùng nữ nhân viên đang quấn quýt nhau…Sau đó mẹ của tôi ly hôn với hắn, tôi hận hắn, không còn hứng thú với đàn ông, chỉ còn lại ghét hận. Nhưng bản thân tôi cũng không thích như vậy.
An Vũ Đồng có chút buồn rầu nói:
- Ở Hoa Hạ, đồng tính cũng không dễ dàng, cần đối mặt áp lực rất lớn, không chỉ xã hội này không thừa nhận mình, thậm chí cả thân nhân của mình cũng không lý giải. Cho dù là mẹ của tôi cũng không thừa nhận sự thật tôi bị đồng tính, thậm chí vì việc này mẹ con tôi đã cãi nhau nhiều lần. Nhưng phải cảm ơn anh trị bệnh cho tôi, cũng cảm ơn anh làm cho tôi không còn chán ghét anh.
Đây là tiếng lòng của An Vũ Đồng, mặc dù nàng từng đồng tính, nhưng trong lòng kỳ thật hi vọng mình là một cô gái bình thường. Mà bây giờ nàng rốt cục đã khôi phục bình thường, không cần đối mặt ánh mắt xem thường của thế tục, quan trọng nhất là nàng không cần tiếp tục làm cho mẹ của mình cảm thấy nàng là khác thường.
Tùy Qua từng nghe Lam Lan nói qua An Vũ Đồng cũng là một cô gái đáng thương, xem ra quả nhiên là như thế.
- An An, mặc dù tôi có chút hoa tâm, nhưng sẽ không làm ra chuyện khiến cô bị tổn thương.
Tùy Qua trịnh trọng nói:
- Đây là lời tôi có thể hứa với cô.
- Ân, tôi tin tưởng anh.
An Vũ Đồng nói:
Tùy Qua nói đùa.
- Đơn giản mới dễ dàng vui vẻ thôi.
An Vũ Đồng đáp:
- Nhưng tôi nhất định sẽ tham gia thế vận hội, về phần có lấy được huy chương vàng hay không, cũng không sao cả.
- Nhất định phải được đó, tôi nghe nói tiền thưởng rất nhiều đâu.
Tùy Qua cười nói.
- Tôi đã bò lên người giàu có như anh, còn cần chút tiền thưởng kia sao?
An Vũ Đồng vui vẻ đáp.
- Vậy thì không tốt, như vậy chẳng phải tôi biến thành chướng ngại vật trên đường sự nghiệp của cô sao?
- Tôi cam nguyện bị anh cản trở.
Anh Vũ Đồng nói.
- Nhưng bây giờ là cô đang quấn quýt tôi đây.
Tùy Qua cười nói, lúc này hai chân của An Vũ Đồng đã quấn ngang hông của hắn, mang cho hắn cảm giác thoải mái khác thường.
Danh hào Nhu Cốt Nữ quả nhiên là chuẩn xác.
Khoảng bảy giờ bốn mươi tối, Tùy Qua đến đài truyền hình.
Không có biện pháp, hiện tại Lam Lan còn đang nổi nóng, Tùy Qua cũng không muốn vì mình đến trễ mà kích thích tới nàng.
Nhưng khi Tùy Qua gặp Lam Lan, nàng lại có vẻ thật bình tĩnh, giống như giữa hai người chưa từng phát sinh qua chuyện gì, nhưng linh giác mẫn tuệ của Tùy Qua cho hắn biết giữa hắn cùng Lam Lan lại xuất hiện ngăn cách không nhìn thấy nhưng đã chân thật tồn tại.
Có lẽ Lam Lan nói đúng, hai người bọn họ có duyên vô phận.
- Tùy Qua, tình huống có biến hóa.
Ngữ khí Lam Lan mặc dù có chút lo lắng, nhưng chỉ là lo lắng giữa bạn bè.