Y Tiên Thiểu
Chương 713 : Nói Trắng Ra (1)
Ngày đăng: 20:55 21/04/20
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ trong lòng của Trầm Thiên Phách mà không nói ra, cũng tuyệt đối không dám nói ra.
...
Mưa xuân như dệt.
Tuy đầu xuân vẫn còn giá rét, nhưng mà trong sân trường Đông Đại cũng đã có xuân ý dạt dào, xinh đẹp tới mức khiến người ta lạnh lẽo.
Trong sân trường lúc này đã có không ít nữ sinh yêu cái đẹp mặc váy rực rỡ, quần đùi, tất chân hơi mỏng, đương nhiên không ngăn được cái lạnh, nhưng lại có thể tăng cường gợi cảm và xinh đẹp của các nàng, chỉ hai thứ này, cái lạnh có đáng là gì chứ?
Tùy Qua đi ra cửa phòng học, nhìn qua dòng người như dệt, dù che mưa màu sắc rực rỡ, còn có những váy xuân đang đong đưa, nhìn qua chẳng khác gì xuân quang đua nở.
- Hiện tại mình mới cảm thấy, mười năm gian khổ học tập cũng không có phí công.
Thời điểm này có một nam sinh đi qua bên cạnh Tùy Qua cảm thán, nói:
- Nhìn một chút, đây mới gọi là ‘ vườn xuân không giảm ’ đấy. Đông Đại chúng ta hoa tươi đi thành đàn.
- Cũng không phải sao, những tiểu nha đầu này càng xem càng tươi ngon mọng nước.
Một nam sinh khác nói:
- Cậu nói ‘ vườn xuân không giảm ’, tôi đây hy vọng nhìn thấy ‘ một cành hồng hạnh xuất tường ’. Nhìn hoa tươi như thế, làm sao lại không có một đóa trong tay tôi chứ. Cho nên ah, tôi cũng chỉ ngồi xổm một góc tường, chờ đợi hồng hạnh xuất tường.
- Nha! Nhìn cậu cũng chỉ có chút tiền đồ mà!
Lúc trước nam sinh kia nói ra:
- Thừa dịp nhiều người, nhảy vào trong đi, đi cảm thụ khí tức phát xuân.
- Tốt. May mắn còn có thể ngẫu nhiên gặp được hai con cá đang ép nhau đấy.
Mặt nam sinh khác cười rất đê tiện, lần lượt nhảy vào trong mưa phùn.
Tùy Qua xem ra hai đồng học này nói đúng. hôm nay đúng là có rất nhiều phong quang. Mà Tùy Qua chính là cánh tay sau màn. Đối với chuyện này, Tùy Qua đồng học vẫn tự hào.
Mưa phùn, đám người chạy trốn váy tung bay, các loại dù che mưa xuất hiện, thỉnh thoảng có xuân quang hiện ra.
Cảnh này khiến cảm xúc của Tùy Qua trở nên sâu sắc, vì vậy nhịn không được cất bước đi trong dòng người, thực sự không phóng thích chân khí hộ thể, mặc cho mưa phùn nhu hòa rơi lên mặt và thân thể.
Đột nhiên bốn phía có tiêngs xì xầm, hào khí đột nhiên biến hóa.
- Tính toán, không có người ở đây, còn nói gì, nhanh đi ăn cơm đi.
"..."
Lúc này Tùy Qua đã kéo Trầm Quân Lăng vào xe ngựa.
- Làm gì vậy? Tại sao nôn nóng như thế, không hiểu thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
Trầm Quân Lăng nói ra.
- Cô nha đầu kia, chẳng lẽ muốn bị người ta vây xem như khỉ sao?
Tùy Qua nói ra.
- Đó là biểu hiện xinh đẹp của mình, cậu hiểu không?
- Cô muốn biểu hiện xinh đẹp, chỉ có thể biểu hiện cho bản thân tôi xem thôi.
Tùy Qua lộ ra ngữ khí ngang ngược.
- Cậu muốn xem cũng được, đợi lát nữa chúng ta tìm nơi nào đó, chúng ta mặc quần áo cổ trang và trang sức vào, chỉ cần mặc áo ngoài là được, chúng ta cũng sẽ mặc nội y, nguyên nước nguyên vị nha. Tốt nhất là quần áo nhà Tùy, tôi có mang mấy bộ quần áo đấy.
- Như thế nào, nữ trang nhà Tùy rất đẹp sao?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Đẹp lắm.
Tùy Qua cười nói,
- Nhưng mà, mỹ nữ nhà Tùy xinh đẹp nhất chính là quần sam đi chân không đấy.
- Biến thái!
Mà ngay cả Trầm Quân Lăng cũng không chịu nổi ngôn từ của Tùy Qua, sau đó nàng nói:
- Xem ra sau khi nam sinh biến thành nam nhân thì không còn đáng yêu như lúc trước. Tùy Qua ah, trong mắt của tỷ tỷ đây, cậu hiện giờ rất không nghe lời.
- Không nghe lời cái gì, nói nghe hay lắm, cô bây giờ còn không phải ăn tôi sít sao sao?