Y Tiên Thiểu

Chương 83 : Một Cái Bạt Tai Bốn Mươi Vạn (1)

Ngày đăng: 20:50 21/04/20


Lý Minh Ý không biết Tùy Qua có ý gì, cũng không dám nói láo: 



- Tính cả tiền thưởng, một tháng hơn sáu ngàn. 



Tùy Qua suy nghĩ một lát, nói: 



- Một tháng sáu ngàn, một năm bảy vạn, mười năm chính là bảy mươi vạn. Mẹ của anh dưỡng dục anh hai mươi năm, hiện tại, anh lấy mười năm tiền lương báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bà đi. 



- Ngài muốn bảy mươi vạn? 



Lý Minh Ý sợ hãi nói. Mặc dù hắn tỏ thái độ bao nhiêu tiền cũng trả, nhưng không ngờ Tùy Qua đồng học lại ra giá cao như vậy. 



- Tùy tiên sinh, tôi. . . Tôi không có bảy mươi vạn. 



Lý Minh Ý thấp giọng nói: 



- Không biết có thể trả góp hay không? 



- Trả góp? 



Tùy Qua thấy buồn cười: 



- Bác sĩ Lý, bệnh viện các vị khám bệnh cho người ta, cũng có thể để bệnh nhân trả góp sao? Làm sao tôi nghe nói, chỉ cần không có tiền, sẽ cho người dừng thuốc, để bệnh nhân xuất viện? 



Lý Minh Ý đỏ mặt, nói: 



- Tùy tiên sinh, nhưng. . . Tôi thật sự không có cách nào chuẩn bị nhiều tiền như vậy. 



- Hiện anh còn một căn phòng mới ở đường Thúy Hoa mà. 



Tùy Qua cũng không ngại châm biếm Lý Minh Ý: 



- Với giá thị trường hiện tại, ít nhất nó cũng trị giá 120 vạn, mặc dù anh mới chỉ thanh toán một nửa, nhưng sau khi thế chấp, chuẩn bị năm sáu chục vạn vẫn không thành vấn đề. 



- Căn phòng ở đường Thúy Hoa. . . Làm sao ngài biết?



Lý Minh Ý nhìn Tùy Qua giống như quái vật.



- Tôi có đường dây của mình. 



Tùy Qua nói.




- Lão thái thái, tôi thấy bà cũng là người hiểu chuyện. Tốt lắm, hôm nay bà hãy giúp tôi giải quyết chút ân oán giữa tôi với nhi tử bà. 



Tùy Qua kể lại mọi chuyện giữa hắn và Lý Minh Ý cho Lý mẫu nghe.



Sau khi nghe xong, Lý mẫu thở dài một tiếng, sau đó nói với Lý Minh Ý: 



- A Lý, con tới đây. 



Lý Minh Ý không dám làm trái với ý tứ của mẫu thân, đành phải đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Lý mẫu.



- Quỳ xuống! 



Lý mẫu lạnh lùng nói.



Lý Minh Ý sợ hết hồn, sau khi thoáng do dự, vẫn ngoan ngoãn quỳ gối xuống trước mặt mẫu thân.



Dù sao, hôm nay Lý Minh Ý đã quỳ xuống trước mặt Tùy Qua, lúc này cũng không cần quỳ xuống trước mặt Tùy Qua một lần nữa.



- Nhích tới gần một chút. 



Lý mẫu lại nói.



Lý Minh Ý không thể làm gì khác hơn xê dịch trên mặt đất.



Bốp!



Đúng lúc này, Lý mẫu nằm trên giường bệnh đột nhiên hung hăng tát cho Lý Minh Ý một bạt tai.



Một cái bạt tai rất thanh thúy, rất vang dội.



Giống như Lý mẫu đã dùng hết khí lực toàn thân vứt ra cái bạt tai này, tựa hồ bà hy vọng có thể dùng cái bạt tai này thức tỉnh Lý Minh Ý.



Lý Minh Ý bị ăn một bạt tai, nhất thời sững sờ.



- Báo ứng! Đây chính là báo ứng! 



Lý mẫu đấm ngực thở dài nói: 



- A Lý, ba con sớm qua đời, mẹ một mình ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục con hai mươi năm, không ngờ mẹ nuôi mà không dạy, lại khiến con biến thành một người ích kỷ, ham lợi, không có đức hạnh như vậy! Mẹ thật hổ thẹn với ba con. Cái bạt tai này, hy vọng có thể thức tỉnh con. Không nói nữa, mau đi chuẩn bị tiền đi, đây đều là báo ứng. Huống chi, cô gái Từ Lỵ này, trước kia mẹ không nói gì, nhưng hôm nay con cũng thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, không thể là cùng cam cộng khổ.