Y Tiên Thiểu

Chương 100 : Hướng Quan Giận Dữ

Ngày đăng: 20:50 21/04/20


Chỉ có điều, tại sao Tiểu Vũ lại biết Phùng Thiên Minh?



- Tiểu Vũ, cô làm sao vậy?



Tùy Qua hỏi.



- Tên bại hoại trên tờ báo chí, tôi biết hắn!



Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.



Tùy Qua đưa cho bà chủ sạp báo một đồng.



Bà chủ đắc ý hừ một tiếng, nghĩ thầm tiểu tử ngươi đúng là vẫn phải mua báo của ta.



Tùy Qua đưa tờ báo đến trước mặt Tiểu Vũ, thấp giọng hỏi:



- Tên Phùng Thiên Minh này rút cuộc đã làm gì xấu?



- Tên hắn không phải là Phùng Thiên Minh!



Tiểu Vũ căm hận nói:



- Hắn ten là Phùng Hưng Dương. Ba năm trước, hắn là Tổng giám đốc nhà máy thuốc Thanh Liên, chính vì loại thuốc men thấp kém của bọn họ, làm hại mẹ tôi tê liệt trên giường. Cho dù tôi hóa thành tro, cũng vẫn nhận ra hắn!



- Phùng Thiên Minh? Phùng Hưng Dương?



Tùy Qua cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm tên Phùng Thiên Minh quả nhiên có chút thủ đoạn, làm ra chuyện lớn như vậy, lại còn đổi tên, lại còn làm tổng giám đốc.



Suy nghĩ một chút, Tùy Qua nói với Lâm Tiểu Vũ:



- Tiểu Vũ, chuyện này cô không cần lo, cũng không cần lộ ra. Nếu cô tin tôi, cứ giao cho tôi giải quyết, được không?



Tiểu Vũ rưng rưng gật đầu, đối với Tùy Qua, nàng đương nhiên là tin tưởng .



Mặc dù tâm tình còn chưa bình phục, Tùy Qua vẫn gọi điện cho Lam Lan:



- Lam tỷ, không phải cô đang điều tra lai lịch của hãng dược Watson sao? Phùng Thiên Minh rất có thể là một người khác, thật ra tên thật của hắn là Phùng Hưng Dương. . . Đúng, cô điều tra ghi chép truyền thông trước kia, có rất nhiều đầu mối.



Một lát sau, Lam Lan có đáp lại, nói:



- Cậu nói đúng! Phùng Thiên Minh quả nhiên là Tổng giám đốc nhà máy thuốc Thanh Liên, từng dính vào một sự cố thuốc men có tính chất cực kỳ ác liệt, không ngờ tên bại hoại này lại thoát khỏi chế tài luật pháp! Nhưng, lần này tôi nhất định phải đưa tên súc sinh này vào tù!



Sau đó, Lam Lan lại nói:



- Lời nói của em họ tôi sáng nay..., cậu đừng để ý.




Phùng Thiên Minh bình thản nói.



Từ khi bắt đầu đến hiện tại, Phùng Thiên Minh căn bản không có ý định cho Tùy Qua một đồng nào. Cũng không phải Phùng Thiên Minh không có tiền, mà là hắn cảm thấy Tùy Qua nghèo như vậy, căn bản không có tư cách cầm tiền của hắn.



Nếu không, Phùng Thiên Minh cần gì hẹn Tùy Qua đến đây ký kết hợp đồng.



Phong Khê sơn trang này vốn thuộc về một người bạn của Phùng Thiên Minh. Hiện tại, người ở sơn trang đều là người của Phùng Thiên Minh, nếu hôm nay Tùy Qua không giao phương thuốc ra, đừng nghĩ có thể rời khỏi đây. Nguyên tắc làm ăn của Phùng Thiên Minh, chính là đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào.



- Xem ra Phùng lão bản cho tôi xem tiền, chỉ là muốn để tôi mau giao phương thuốc ra.



Tùy Qua bình tĩnh nói:



- Bại hoại cuối cùng vẫn là bại hoại, xem ra ngươi không có cơ hội làm người tốt-- Phùng Hưng Dương!



Phùng Thiên Minh nghe thấy ba chữ Phùng Hưng Dương, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh dị, trong ánh mắt bắn ra sát cơ tán loạn, lạnh lùng nói:



- Vốn tính toán lưu cho ngươi một mạng, nhưng xem ra ngươi biết quá nhiều.



- Ngươi quả nhiên là Phùng Hưng Dương!



Tùy Qua vẫn bình thản, hoàn toàn không thèm để ý đến uy hiếp của Phùng Thiên Minh.



- Đúng thì thế nào?



Phùng Thiên Minh cười lạnh nói:



- Thân phận hiện tại của ta là Phùng Thiên Minh, giấy căn cước, hộ khẩu không có chỗ nào sơ hở, cho dù ta có hình dạng giống Phùng Hưng Dương thì thế nào, chế tài luật pháp không làm gì được ta!



- Ta biết chế tài luật pháp không làm gì được ngươi.



Tùy Qua nói:



- Cho nên, ta định dùng bạo lực tới chế tài ngươi!



- Ha ha! ~



Phùng Thiên Minh đột nhiên cười như điên:



- Tiểu tử, ngươi đang nói mớ hay sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, xung quanh sơn trang này đều là người của Phùng Thiên Minh này sao! Chỉ cần ta động đầu ngón tay, cái mạng nhỏ của ngươi lập tức sẽ mất. Bớt sàm ngôn đi, giao phương thuốc sao, nếu không ta cho ngươi không chết tử tế!



- Vậy ngươi động đầu ngón tay thử xem!



Tùy Qua cười nhạt một tiếng nói.