Y Tiên Thiểu
Chương 921 : Mượn hoa hiến phật (1)
Ngày đăng: 20:57 21/04/20
- Ngu Kế Đô, đã hiện thân, vì sao không ra tay, chẳng lẽ ngươi còn không có dũng khí ra tay sao?
Thời điểm này giọng của Tùy Qua vang vọng bốn phương tám hướng, so với thiên lôi còn tràn ngập uy nghiêm hơn.
Nhưng mà ánh mắt đang ẩn nấp kia lại do dự, hắn gào lên:
- Tùy Qua, hôm nay ngươi kết đan thành công, nguyên khí không được, nếu Ngu Kế Đô ta chém giết ngươi, thắng mà không võ, lại cho ngươi sống mấy ngày.
Sau đó hắn quay người lại, đào tẩu!
Ngu Kế Đô, hắn thậm chí ngay cả dũng khí đối chiến chính diên với Tùy Qua còn không có!
- Ngu Kế Đô, hôm nay nếu dám như lần trước chiến đấu chính diện với ta, ngươi còn có tư cách làm đối thủ của ta. Đáng tiếc, ngươi lại lùi lại, vậy ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của ta!
Tùy Qua cũng không đuổi theo, nhưng mà giọng của hắn lại truyền vào tai của Ngu Kế Đô đang chạy thục mạng.
Xác thực, con đường tu hành chẳng khác gì đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối.
Hôm nay Ngu Kế Đô đã không có tâm đánh nhau, đánh mất tin tưởng, trong tối tăm đã gieo xuống hạt giống thất bại, sẽ ảnh hưởng tới tiến cảnh của hắn, tiếp theo khi giao thủ với Tùy Qua hắn tự nhiên bại nhiều thắng ít.
Nhưng mà Ngu Kế Đô không lùi cũng không được, bởi vì lúc trước Tùy Qua đối kháng với thiên kiếp uy mãnh còn mạnh như vậy, nhất là cuối cùng hắn còn đánh tan cả thiên lôi lao tù, mặc dù là Ngu Kế Đô cũng kinh hãi lạnh mình. Thử hỏi tại dưới tình huống như vậy, Ngu Kế Đô làm sao còn dũng khí và nghị lực đấu với Tùy Qua một trận đây?
Kiếp vân hoàn toàn tản ra.
Thiên địa sáng rõ, chẳng khác gì chưa từng xảy ra chuyện gì!
Nhưng mà trên Mính Kiếm Sơn cảnh tượng tan nát, núi đá vỡ vụn, cành lá tàn bại, đều nhắc nhở damds người Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh chuyện nhìn thấy không phải ảo giác.
Mà Tùy Qua đứng trên ngọn núi, nham thạch dưới chân sinh ra trăm ngàn khe hở, nhưng mà giữa những khe hở này đều che kín các loại rễ cây vừa thô vừa to, cỏ cây nhìn như mềm yếu, nó lại bao phủ toàn bộ ngọn núi này..
Đám người Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, Tống Văn Hiên, Tây Môn Trung ngự kiếm đáp xuống bên cạnh Tùy Qua, trong mắt đầy kinh hoàng và sợ hãi.
- Mấy vị vất vả.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng nói:
- Đợi không bao lâu, các ngươi cũng sẽ có ngày như hôm nay.
- Tùy huynh, anh đã lâu rồi chưa tới đây đấy.
Duyên Vân hòa thượng vẫn tăng y trắng như tuyết, từ khi bước vào Trúc Cơ Kỳ, Duyên Vân hòa thượng càng xuất trần.
- Duyên Vân huynh, anh đúng là càng ngày càng đẹp trai ra đấy.
Tùy Qua nhịn không được cảm thán một tiếng, nói:
- Khó trách mỗi lần anh đi lên chương trình, những muội muội kia đều nổi điên vì anh. Ai, thật sự là khiến người ta hâm mộ a.
- Tùy lão đệ, anh mới khiến người ta hâm mộ đấy.
Duyên Vân nhìn qua Tùy Qua, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, sau đó kinh hãi nói:
- Tùy huynh, anh... Anh đã kết đan?
- Vẫn là câu cách ngôn kia, tôi chỉ đi trước một bước mà thôi.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng.
Duyên Vân bùi ngùi nói:
- Tôi cuối cùng cũng hiểu, anh mới thật sự là thiên tài. Tôi kém anh không phải một lần hai lần mà.
- Lời nói không thể nói như vậy, tôi chỉ có vận khí tốt mà thôi.
Tùy Qua nói ra:
- Anh cũng biết, người tu hành không chỉ có cần nghị lực, tâm chí cùng thiên phú, cũng cũng cần một chút vận khí.
- Tùy huynh, anh không cần an ủi tôi.
Duyên Vân bật cười lớn nói:
- Tôi cũng không phải nhìn người thấu triệt. Tôi chỉ hâm mộ mà thôi, nhưng lại không hề có lòng ganh tỵ. Huống chi anh nói đúng, người tu hành không chỉ có cần thiên phú, cũng cần một chút vận khí. Vận khí của anh tốt, tôi không có gì để nói, nhưng mà tôi cũng có vận khí. Vận khí của tôi chính là có bằng hữu của như anh.