Yên Tri Phi Hồ

Chương 3 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Editor: Lặng



Beta: Ame



Mãi đến khi mặt trời lặn, Thiên Lang mới phân phó mọi người dừng lại nghỉ nghơi, hắn nằm úp sấp dán tại trên mặt đất nghe hồi lâu, sau đó phân phó Hải Chiến đi đến vị trí mà hắn nói để tìm nước, không bao lâu Hải Chiến liền đem nước trở về, Nhiếp Dao quan sát từ đầu đến cuối, rất bội phục nhĩ lực cùng sức phán đoán của Thiên Lang.



Ăn xong cơm chiều, Nhiếp Dao giúp Thiên Lang điều chế thuốc lại phát hiện cơn sốt đã lui đi, muốn đổ thuốc đi lại bị hắn ngăn lại, một ngụm nuốt xuống, nói: “Thuốc tốt đừng lãng phí.”



Nhiếp Dao lại giúp Hải Anh và Hải Chiến xem xét thương thế, đều đã không còn gì đáng ngại, Khuê thúc vẫn mang khúc mắc trong lòng với y, nên y không cần xem.



Tất cả mọi người đều bị thương, lại phait phi ngựa chạy trốn suốt một ngày, buổi tối cũng không dựng lều, chỉ đốt một đống lửa rồi ngồi xung quanh nghỉ ngơi. Thiên Lang cầm lấy một cuốn da mượn ánh sáng từ đống lửa để xem xét. Nhiếp Dao nhìn lướt qua, thấy cuốn da dê hình như đã qua nhiều năm, giấy đã ố vàng, trên đó có phác họa một số tuyến đường kỳ dị, y đóa tối hôm qua bọn họ đã thê những tuyến đường bí mật này mà chạy tới tộc Vị Lương, không biết có liên quan gì tới Mặc Kiếm không. Sợ Thiên Lang nghi ngờ, y không hỏi nhiều, ngáp một cái nghiêng người nằm xuống, chỉ nghe Thiên Lang nói: “Ngày mai có bão tuyết, trước khi nó đến chúng ta phải chạy về bộ tộc.”



“Làm sao ngươi biết?” Từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ đống lửa ấm áp, Nhiếp Dao mơ màng buồn ngủ, thuận miệng hỏi.



“Nhìn quầng trăng, còn có tiếng gió.”



“Ta chỉ nghe được tiếng sói tru.” Xa xa truyền đến một tiếng kêu thê lương, khiến Nhiếp Dao ngay cả tâm tư thổi một khúc cũng không có, cưỡi ngựa suốt một ngày, xương sống thắt lưng đều đau, lấy tay vuốt ve phần eo, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.



Thiên Lang nói không sai, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy liền thấy bông tuyết tung bay, gió bấc càng lúc càng mạnh, lửa đã sớm tắt. Nhiếp Dao vừa tỉnh lại, phát hiện Thiên Lang đem cái áo da cừu đắp ở trên người mình, còn hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng bên ngoài ngồi xếp bằng ở bên cạnh vận công điều tức.



“Sao lại đem áo khoác cho ta? Chính ngươi còn đang phát sốt đấy, muốn làm anh hùng cũng phải tùy trường hợp.” Nhiếp Dao vội đem đem áo khoác trả lại cho Thiên Lang, hắn muốn làm anh hùng cũng không liên quan đến y, nhưng nếu sốt cao hơn vậy sẽ có quan hệ, Khuê thúc còn như hổ rình mồi theo dõi y, chỉ cần xao lãng một chút thôi, nói không chừng lưỡi đao sẽ lập tức chém tới.



Chỉ nói việc Nhiếp Dao quan tâm hắn, trên mặt Thiên Lang liền hiện ra tươi cười, tiếp nhận áo khoác nói: “Ta không sao, đừng lo lắng.”



Mọi người ăn điểm tâm sau liền lập tức lên đường. Trên đường Nhiếp Dao bắt mạch cho Thiên Lang, quả nhiên phát hiện mạch tượng của hắn đã vững vàng, không khác gì người bình thường, không khỏi âm thầm kinh ngạc khả năng khôi phục của hắn.



Sau giờ Ngọ mọi người chạy về lãnh địa của bộ tộc, thật ra nơi đây cũng chỉ là một trong những lãnh địa của tộc Phong Diệu, ngoài ra còn rất nhiều những bộ lạc lớn nhr phân bố khắp nơi. Tộc Phong Diệu có khoảng mấy vạn người, dù Thiên Lang vẫn muốn cả bộ tộc về cùng một chỗ với nhau, nhưng có rất nhiều người đã quen với cuộc sống ổn định một chỗ, không muốn di dời, cho nên ở nơi này chỉ có mấy trăm người sống.



Thấy thủ lĩnh trở về, rất nhiều người chạy đến nghênh đón, cũng dâng lên trà nóng thơm ngon. Đã chạy một đường, Nhiếp Dao cảm thấy khát nước, không khách khí mà tiếp nhận thay Thiên Lang uống. Hải Chiến thực sự sùng bái Nhiếp Dao, ở bên cạnh thêm mắm thêm muối tán dương y thuật của y cỡ nào cao siêu, đang nói đến cao hứng, chỉ nghe có người kêu lên: “Tộc trưởng đến đây.”



Tộc trưởng không phải là con Lang Ưng* bên cạnh y ư? Sao lại xuất hiện thêm một vị tộc trưởng? Nhiếp Dao theo tầm mắt mọi người nhìn lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi đang đi tới, Thiên Lang tiến lên cùng hắn ôm một cái, nói với Nhiếp Dao: “Dao Dao, đây là tộc trưởng Hải Nhạc.”



* Lang Ưng:



Nghe nói Nhiếp Dao là đại phu Thiên Lang đem về, Hải Nhạc cao thấp đánh giá y, ánh mắt lạnh lùng, đã tràn ngập rõ ràng địch ý*.



* địch ý: thái độ thù địch.



“Chúng ta đi vào trong nói chuyện.” Lạc Tuyết thực thiếu kiên nhẫn nói, trong mỗi lời nói tỏa ra từng tầng lạnh lẽo bao phủ mọi người.



Mọi người đi vào trong lều, khi nghe Thiên Lang nói chuyện bị tập kích vào ban đêm khi đi thăm dò ở tộc Vị Lương, ánh mắt Hải Nhạc ngay lập tức nhìn chằm chằm vào trên người Nhiếp Dao, lạnh lùng nói: “Chúng ta cũng có thầy thuốc, cần gì phải tìm đến một kẻ Trung Nguyên mọi rợ? Là chúng ta chuẩn bị không tốt hay vẫn là do nội gián của Vị Lương cùng Khương Nguyệt tộc phái tới.”



“Y thuật của y tốt lắm, ta đảm bảo.” Nghe Thiên Lang trả lời xong Hải Nhạc nhíu mày, lại không nhiều lời nữa, trái lại Hải Anh nói: “Y thuật của Dao công tử thật sự rất cao minh, ngươi xem vết thương của chúng ta khép miệng rất nhanh liền biết trình độ của y, hơn nữa bọn họ phái nội gián cũng sẽ không tìm người Trung Nguyên.”



Hải Nhạc hừ một tiếng, “Ta chỉ sợ là dẫn sói vào nhà, nhưng nếu Thiên Lang đã đảm bảo, vậy còn có cái gì để nói sao?”



Nhiếp Dao ngồi ở bên cạnh nhàn nhã tự đắc mà uống trà nóng, nghe mọi người nghị luận. Y đại khái hiểu rõ thân phận của Hải Nhạc, hắn là con trai của tộc trưởng, tộc trưởng kia chỉ là cái danh hiệu, thủ lĩnh thực tế của Phong Diệu tộc chính là Thiên Lang.



Thủ lĩnh của các bộ lạc vùng Tái ngoại có vị trí thừa kế, cũng có nhường ngôi, còn có chút là dựa vào vũ lực tranh đoạt mà đến, Nhiếp Dao đoán Thiên Lang thuộc loại sau, hắn dựa vào bản lĩnh giành được vị trí thủ lĩnh, thân là nhi tử của lão tộc trưởng, Hải Nhạc nhất định ghen ghét, việc đối nghịch với hắn cũng thực bình thường, chỉ hy vọng Hải Nhạc đừng vì vậy mà tìm mình gây phiền toái.



Có Thiên Lang đảm bảo, Nhiếp Dao thuận lợi ở lại, Hải Chiến dẫn y đi chuẩn bị tốt lều trại. Bên trong bài trí đầy đủ mọi thứ, đệm chăn làm bằng da dê mềm mại, bên cạnh bày một cái ghế dựa trải da hồ ly, bàn làm từ gỗ đàn hương, văn phòng tứ bảo cũng đều có chuẩn bị. Nhìn cách bài trí so với đãi ngộ của y ở Khương Nguyệt tộc còn tốt hơn nhiều, mặc dù tộc nhân kính trọng lang trung, nhưng đối đãi như thế này cũng quá mức phô trương lãng phí.
Nhiếp Dao vừa say rượu, lại đau đến tê dại cả người, não như muốn ngừng hoạt động, chợt thấy trên môi ấm áp, lại bị Thiên Lang xâm chiếm đôi môi, mà bên cánh tay vẫn không ngừng đau đớn, vậy nên y cũng lười phản kháng lại, đơn giản thuận theo nụ hôn ướt át của Thiên Lang. Y không quá chán ghét loại này tiếp xúc, chỉ cần con sói hoang này đừng làm ra những hành động quá phận nào khác, mức độ này y vẫn có thể chịu được.



Cũng may, suy nghĩ đến vết xăm trên vai Nhiếp Dao hẳn còn đau, Thiên Lang chấm dứt nụ hôn, không dám tiếp tục làm càn. Trước khi Nhiếp Dao chìm vào mộng đẹp còn nghe thanh âm của hắn văng vẳng bên tai: “Ngủ một giấc, rất nhanh sẽ hết đau thôi.”



Buổi chiều ngày hôm sau Nhiếp Dao mới từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vai có chút đau, y soi gương thấy đầu vai hơi sưng, mặt trên khắc một chiếc lông vũ màu xanh của chim ưng, ẩn tàng sự nhanh nhẹn khí phách của loài Hải Đông Thanh, tâm thần Nhiếp Dao hoảng hốt, nghĩ thầm không hổ là thương ưng chi thần, chỉ một chiếc lông chim cũng có thể uy hách tự hiển, kỹ thuật châm của Thiên Lang cũng đã tiết lộ tham vọng trong lòng hắn.



Người này sẽ là bá chủ của thảo nguyên này, y biết.



Ăn cơm, Nhiếp Dao uống thuốc giảm đau vào, khoác áo lông da cừu ra ngoài đi dạo, bên ngoài tuyết tễ thiên tình, phóng tầm mắt nhìn lại, trời đất giống như bị tuyết trắng nối liền một mảnh, Nhiếp Dao lững thững đi đến, những người dân chăn nuôi nhìn thấy y đều đi tới chào hỏi, biết y là thần y mà tộc trưởng mang về, người nào bị bệnh liền mời y tới khám và chữa bệnh, Nhiếp Dao quanh quanh mấy cái lều đến giữa trưa, cũng may tất cả mọi người chỉ bị bệnh nhẹ, chỉ vì trì hoãn việc trị liệu, mói có thể chậm rãi chuyển nặng, y bảo Hải Chiến cầm gói thuốc tới, xem bệnh châm cứu, lại kê đơn thuốc, đến lúc chạng vạng quay lại, trên người có rất nhiều thịt nướng, thịt xông khói mà những người dân chăn nuôi tặng, Hải Chiến cười nói: “Đêm nay chúng ta lại được uống rượu ăn thịt.”



”Thời gian còn sớm, đưa ta đi chỗ khác đi dạo đi.” Nhìn mặt trời lặn dưới ánh chiều tà ở xa xa, Nhiếp Dao nói.



Hải Chiến đối với y thuật của Nhiếp Dao thực sự sùng bái, nghe xong đề nghị này lập tức gật đầu đáp ứng, giúp y câm đồ ăn mọi người đưa tặng, dẫn y đi dạo xung quanh, Phong Diệu rất nhiều lều lán, diện tích cũng rất lớn, có một số địa phương dùng để làm sân bãi huấn luyện binh lính, Hải Chiến vừa đi vừa giải thích, đi tới trước một cái lều, hắn dừng bước, đó là lều của quân lính, bên trong có rất nhiều kế hoạch chiến tranh quân sự với bí mật, hắn sợ ở trong này lâu sẽ dẫn đến phiền toái, nói: “Trời tối rồi, chúng ta quay về đi.”



Thực sự là sợ cái gì gặp cái đó, hai người xoay người trở về, lại gặp phải Hải Nhạc ở đối diện, nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Hải Nhạc trầm xuống, trách mắng Hải Chiến: “Ai cho ngươi mang người ngoài đến nơi này?”



“Chúng ta chỉ tùy tiện đi một chút.” Thấy Hải Chiến mặt lộ vẻ sợ hãi, Nhiếp Dao giúp hắn trả lời. [ thiên niên văn tinh ].



“Lập tức rời đi!” Khi cùng Hải Nhạc gặp thoáng qua, cổ tay Nhiếp Dao đột nhiên bị hắn hung hăng nắm lấy, y thấy nét mặt âm lãnh của Hải Nhạc, “Đừng nghĩ giở trò bịp bợm, nếu không ta sẽ giết ngươi!”



Hứng thú đi chơi bởi vì gặp xung đột với Hải Nhạc mà biến mất không còn một mảnh, sau bữa cơm chiều Nhiếp Dao đang ở trong phòng viết đơn thuốc thì Thiên Lang đi đến, hắn đã từ chỗ Hải Chiến nghe về chuyện Hải Nhạc, sợ Nhiếp Dao không vui nên nói: “Tính tình Hải Nhạc có chút nóng nảy, bất quá từ trước đến nay đối sự không đúng nhân, nếu đổi là những người khác xuất hiện ở quân trướng phụ cận, cũng sẽ bị ăn mắng.”



“Ta chỉ tùy tiện đi một chút, lại không biết đó là quân trướng, khó tránh hắn chuyện bé xé ra to.” Nhiếp Dao viết tốt phương thuốc, nói: “Hôm nay ta giúp mọi người xe bệnh, phát hiện rất nhiều người bị nổi mẩn trên da, ngày mai ta muốn dẫn Hải Chiến đi hái thuốc, trước tiên ngươi nói cho ta biết chỗ nào không thể đi, đến lúc đó đỡ phải lại bị mắng.”



“Ta sẽ nói Hải Nhạc đừng làm khó dễ ngươi nữa, nhưng mà loại sự tình như chữa bệnh ngươi cũng đừng quá nóng vội, vai ngươi vẫn còn sưng, bị gió thổi đến có thể sẽ dẫn đến hàn chứng.”



“Biết rồi.” Thực ra hình xăm trên vai Nhiếp Dao đau nhức đã muốn tiêu đi xuống, nhưng mà y sẽ không ngu ngốc mà thành thật nói với Thiên Lang.



Nhận được mệnh lệnh của Thiên Lang, vài ngày sau Nhiếp Dao đi lanh quanh khắp nơi cũng không có ai nói thêm cái gì nữa, ngẫu nhiên chạm mặt Hải Nhạc với Khuê thúc, bọn họ cũng chỉ hờ hững đi qua. Nhưng Hải Chiến với Hải Anh lại đối với y thuật của y cảm thấy rất hứng thú, thường xuyên đi theo giúp đỡ.



Đêm nay Thiên Lang đến tìm Nhiếp Dao, trong lều đốt lò lửa, người lại không có ở đó, hắn tùy tiện lật xem nhưng trang giấy chất đống trên bàn một chút, đều là đơn thuốc mà Nhiếp Dao có lòng chẩn bệnh ghi chép, chữ viết thanh tú phiêu dật, giống như người kia, Thiên Lang nở nụ cười, mấy ngày nay tuy hắn không có tới thăm Nhiếp Dao, nhưng vẫn luôn luôn chú ý đến hanh động của y, cả ngày Nhiếp Dao chỉ có xem bệnh chữa bệnh, sau đó chạy đông chạy tây đi hái thuốc, xem ra giống như cá gặp nước, tính tình một chút cũng không giống dòng dõi quý tộc tôn sư, ngược lại ôn hòa nho nhã làm cho lòng người tồn tại sự thân thiết, cũng làm cho lo lắng của bản thân lúc ban đầu tan thành mây khói, có lẽ Dao Dao so với trong tưởng tượng của chính mình phải kiên cường nhiều lắm, y hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc tốt cho bản thân.



Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Nhiếp Dao vén rèm bước vào, thấy Thiên Lang ở trong phòng mình, y sửng sốt, “Đã muộn thế này, sao ngươi lại ở lều của ta?”



Thiên Lang ngồi trước lò lửa chọn than củi nhóm lửa nói: “Biết đã khuya sao còn đi lang thang bên ngoài?”



Nhiếp Dao cầm trong tay vài cọng thảo dược để vào một bên, đi tới sưởi ấm, “Ta đi há thuốc, đi đi lại lại mất thời gian, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Nhìn trời đã tối muộn, không có việc gì con lang này sẽ không chủ động đi tìm mình, nhớ tới một ít hành động ái muộn của hắn, Nhiếp Dao bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.



“Đêm nay ánh trăng rất đẹp, có muốn ngâm ôn tuyền không?”



“Muốn!” Không cần nghĩ ngợi gì mà trả lời sau mới nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, Nhiếp Dao thật cẩn thận hỏi:



“Cùng………ngươi?”



“Nếu muốn thì đi theo ta.”



Thiên Lang đứng lên đi ra ngoài, Nhiếp Dao do dự một chút nhưng vẫn đi theo, phía Bắc Trường Thành không giống Trung Nguyên thuận tiện như vậy, tắm nước ấm rất phiền phức, cho nên mấy ngày nay y đều là gột rửa tạm, nghĩ đến có thể ngâm ôn tuyền, tâm tư lập tức lung lay, vì thế lựa chọn không đếm xỉa tới sự tồn tại của sắc lang.



Ra khỏi lều, Thiên Lang dắt con ngựa yêu quý ra, Nhiếp Dao vốn muốn nói chính mình cưỡi ngựa riêng đi theo, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo lên ngựa, vó ngựa giương cao, trong nháy mắt chạy như bay mà đi.