Yên Vũ

Chương 97 : Tuyên thiếu phu nhân hạ độc

Ngày đăng: 04:59 20/04/20


Tiếng bước chân của Mục Thanh Thanh càng ngày càng gần.



Yên Vũ chậm rãi đứng dậy từ ghế đá trong hành lang, bước về phía trước hai bước nghênh đón, khom người nói: “Cung thỉnh chiêu nghi mạnh khoẻ.”



Lúc này Mục Thanh Thanh vừa mới vào cửa thuỳ hoa, còn đang năm ba bước ở ngoài, vẫn không kêu Yên Vũ đứng dậy. Cười nhạt, chậm rãi tiến lên: “Không ngờ rằng chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy chứ?”



Mục Thanh Thanh chậm rãi đi một vòng quanh Yên Vũ. “Giống như trở về thời gian chung đụng với nhau lúc trước phải không? Còn nhớ hành lang gấp khúc ở hậu viện Xuân Hoa lâu không? Nhớ chúng ta lần đầu gặp mặt chính là ở nơi đó chứ? Sau khi má Từ giới thiệu, ngươi cũng khom người hành lễ với ta, kêu ‘tiểu thư mạnh khỏe’. Thoáng cái, đã nhiều năm như vậy… Khi đó, ta thấy người mặt mày thanh tú, duyên dáng yêu kiều, liếc mắt liền định ngươi làm tỷ muội, không ngờ đến… Ta và ngươi cũng sẽ đi tới giờ này ngày hôm nay.”



Yên Vũ vẫn nhún người nửa ngồi nửa quỳ. Mục Thanh Thanh vòng quanh ở bên cạnh nàng, cũng không kêu nàng đứng dậy, rõ ràng là cố ý làm khó dễ nàng.



Cũng may loại tình huống này lúc nàng còn nhỏ học quy củ thì lão ma ma bên cạnh mẫu thân cũng bảo nàng luyện không ít. Hôm nay mới thông thạo, ngược lại cũng không tính là khó có thể nhẫn nại.



Mục Thanh Thanh đi tới trước mặt, dừng bước, bỗng nhiên giơ tay kéo tay nàng. “Ý, sao ngươi vẫn còn xổm người vậy? Ta lại không kêu ngươi ở trước mặt ta lập quy củ. Chẳng phải nói, quy củ trong gia đình giàu có đều là tiểu thiếp hành lễ ở trước mặt chính thê sao?”



Mục Thanh Thanh nói xong liền khẽ nở nụ cười.



Lục Bình ở bên cạnh đã đổi sắc mặt. Nói lời này thật không biết xấu hổ.



Mục Thanh Thanh làm bộ muốn kéo Yên Vũ đứng dậy, nhưng trong tay đột nhiên dùng sức đẩy mạnh Yên Vũ một cái. Trọng tâm của Yên Vũ không vững, ngã ra sau.



Nàng vẫn phòng bị Mục Thanh Thanh, chân sau nhanh chóng lui lại một bước, đạp mạnh một cái, ổn định thân mình. “Chiêu nghi đến đây vẫn chưa gặp qua Tuyên phu nhân phải không? Chi bằng nô tì dẫn đường chiêu nghi?”



Mục Thanh Thanh thấy nàng không có trúng chiêu, khẽ hừ một tiếng. “Ta gặp bà ta làm cái gì? Ta và bà ta không quen biết! Thế nào, không mời ta đến trong viện của ngươi ngồi một chút sao?”



Yên Vũ nghe được tiếng bước chân của Tuyên phu nhân tới gần nên mới cố ý nói như vậy.



Lời của Mục Thanh Thanh vừa ra khỏi miệng.



Sắc mặt Tuyên phu nhân liền cứng một chút.



Tuyên phu nhân là được thánh thượng đích thân phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Mục Thanh Thanh chẳng qua chỉ là chiêu nghi mới tấn, lúc trong miệng nhắc tới Tuyên phu nhân lại không tôn trọng như thế.



Ấn tượng ban đầu của Tuyên phu nhân đối với Mục Thanh Thanh giảm đi rất nhiều. Bước chân tiến lên phía trước của bà cũng mang theo chút miễn cưỡng, chậm trễ.



Yên Vũ ôn hoà nói: “Tuyên phu nhân chính là trưởng bối của nô tì, nên tôn trọng trưởng bối. Vì thế nô tì mời chiêu nghi đi đến viện của mẫu thân trước. Nếu chiêu nghi không muốn đi, tất nhiên là chiêu nghi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó cũng được.”



Tuyên phu nhân chậm rãi đi tới, nghe vậy khẽ gật đầu.



Mục Thanh Thanh đang muốn cất bước đi về phía trước, cung nữ bên cạnh nàng ta lại tiến lên một bước, nói nhỏ ở bên tai nàng ta: “Nô tỳ có hỏi Tuyên phu nhân và Tuyên thiếu phu nhân quan hệ thật không tốt, nói không chừng Tuyên thiếu phu nhân này sợ nhất là ngài đến trước mặt Tuyên phu nhân nên mới cố ý nói thử.”



Cung nữ không biết thính lực của Yên Vũ thông tuệ, cho dù thấp giọng, Yên Vũ nghe cũng không tốn chút sức nào.



Nhưng Mục Thanh Thanh lại hết sức rõ ràng năng lực của nàng.



Nghe vậy xoay mặt nhìn Yên Vũ, quả nhiên thấy nét mặt của nàng hơi lộ ra mất tự nhiên cùng khẩn trương thì cười khẽ. “Đi gặp Tuyên phu nhân cũng tốt.”
Khóc rống một tiếng, rất uyển chuyển, thê lương.



“Đừng sợ, đừng sợ, ái cơ đừng sợ, trẫm ở đây, tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ nàng! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hoàng đế nâng mắt nhìn Yên Vũ.



Nhưng thấy Yên vũ đang được Tuyên Thiệu bảo vệ ở sau lưng, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng hỏi cung nữ ở bên cạnh.



Cung nữ lập tức quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói: “Hồi bẩm thánh thượng, Mục chiêu nghi và Tuyên thiếu phu nhân bởi vì lời nói bất hoà mà tranh chấp vài câu. Vốn Mục chiêu nghi đã đại nhân đại lượng không hề tính toán với Tuyên thiếu phu nhân, nhưng không ngờ Tuyên thiếu phu nhân ghi hận trong lòng, đầu độc trong trà của Mục chiêu nghi, muốn hại Mục chiêu nghi… Cầu hoàng thượng làm chủ cho Mục chiêu nghi…”



Khóc lóc than thở một trận, thật không hổ là chủ tớ, nước mắt này chảy giống như không cần tốn sức!



“Người đàn bà to gan! Còn không quỳ xuống!” Hoàng đế giơ tay chỉ Yên Vũ ở sau lưng Tuyên Thiệu, nói.



Yên Vũ biết đối mặt với cấp trên bao che khuyết điểm như hoàng thượng, lại còn chẳng phân biệt được thị phi, nói đạo lý gì với ông ta cũng là dư thừa. Ông ta nói trắng là đen thì đó chính là đen. Mình chứng minh cho ông ta thấy như thế nào thì ông ta cũng sẽ không nghe.



Giải thích nhiều hơn nữa cũng là chuyện vô ích.



“Hoàng thượng, tướng công, bây giờ Mục chiêu nghi đau bụng không chịu được, bất kể có phải là nô tì làm hay không, hay là trước tiên mời phủ y* xem qua rồi quyết định được không?” Yên Vũ cung kính nói.



(*đại phu của phủ)



“Được, nhanh đi mời phủ y đến!” Hoàng đế ra lệnh.



Yên Vũ lặng lẽ kéo tay của Lục Bình, dùng khẩu hình nói với nàng ta: “Lộ Nam Phi.”



Khẩu hình khác thì Lục Bình không nhất định có thể đọc được, nhưng mà chỉ một khẩu hình tên Lộ Nam Phi là nàng ta nhất định có thể hiểu.



Nàng ta gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy đi. “Nô tỳ đi mời phủ y đến.”



Tuyên Thiệu quay đầu lại, thấy cái mâm bày trên bàn tròn trong đình nghỉ mát đựng trái cây, trà bánh, chỉ có một chén trà là được động tới.



Nhớ tới cung nữ từng nói trà bị hạ độc.



Tuyên Thiệu tiến lên, bưng chén trà qua, hỏi cung nữ: “Ngươi nói chính là chén trà này, sau khi Mục chiêu nghi uống qua thì chợt phát đau bụng?”



Cung nữ nghe thấy giọng nói của Tuyên Thiệu lạnh như băng, hơi co rúm lại, liếc liếc nhìn chén trà trong tay hắn, run rẩy căng thẳng gật đầu nói: “Đúng, đúng vậy…”



Bệnh trạng đau bụng của Mục Thanh Thanh không giống như là giả bộ. Nàng ta vẫn luôn vùi ở trong lòng hoàng đế, cũng không có bộ dáng gấp gáp, có lẽ là trúng độc nhưng hậu quả cũng không rất nghiêm trọng.



Yên Vũ biết Tuyên Thiệu muốn làm cái gì, giật lấy chén trà từ trong tay của Tuyên Thiệu, ào ạt đổ nước trà còn dư lại vào trong miệng của mình.



“Nàng làm cái gì?!” Tuyên Thiệu lạnh giọng quát lên.



Hoàng đế cũng kinh ngạc nhìn Yên Vũ