Yên Vũ

Chương 118 : Ngươi hối hận không

Ngày đăng: 04:59 20/04/20


Bóng đêm đã sâu.



Trong địa lao không có cửa sổ, nhìn không thấy tình hình bên ngoài, mờ tối, chỉ có cây đuốc u ám trên tường đằng xa ánh đến.



Ở chỗ sâu trong địa lao thường có một hai tiếng cười hoặc tiếng khóc bay đến.



Cai tù ở bên ngoài địa lao ngáp.



Trên nóc địa lao có thị vệ thỉnh thoảng tuần tra.



Yên Vũ nghe thấy được toàn bộ.



Nàng bỗng nhiên nhớ tới tình huống lần đầu tiên mình ngồi tù.



Đó là lúc Thượng Quan Hải Lan giết Linh Lan ở Xuân Hoa lâu, khi đó nàng và Mục Thanh Thanh tình như tỷ muội.



Hai người bị nhốt riêng trong phòng giam. Khi đó nàng vẫn không tim không phổi ở trong tù cũng có thể ngủ say như chết. Khi đó Mục Thanh Thanh còn cởi áo khoác đắp thêm cho nàng. Khi đó… nàng bỗng nhiên nghe được tiếng của Tuyên Thiệu, giống như tiếng của ông trời, vào lúc nàng tuyệt vọng nhất cứu nàng ra khỏi lao ngục…



Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể ở trong tù, chờ đợi sinh ly tử biệt với hắn.



Yên Vũ che ngực, cảm thấy ngực co rút đau đớn khiến cho nghẹt thở.



Nàng dựa lưng vào tường lạnh như băng, cả khuôn mặt đều nằm trên đầu gối, ngồi trơ, không nhúc nhích.



Con chuột ở xa xa rình nàng thật lâu, thấy nàng bất động, hiếu kỳ tiến lên, đầu tiên là chạy nhanh đến bên người nàng rồi cấp tốc chạy đi.



Quay lại vài lần, thấy nàng cũng không động tĩnh gì.



Con chuột liền can đảm hơn, nghênh ngang đi tới đi lui trên đất trước chân nàng.



Yên Vũ vẫn ngồi không nhúc nhích.



Con chuột thấy thế, có lẽ là quá rãnh rỗi, cảm thấy như thế cũng rất thú vị, liền bắt đầu leo lên chân của Yên Vũ.



Yên Vũ vẫn không nhúc nhích, lặng im như là đang chờ chết.



Con chuột bò lên trên chân của nàng, lại mau chóng nhảy xuống, chạy ra xa nhìn phản ứng của nàng.



Thấy nàng bất động liền chạy tiến lên.



Làm đi làm lại như vậy cũng không thấy Yên Vũ để ý tới nó, liền gặm cắn giầy thêu của Yên Vũ, chít chít kêu loạn.



Trong đầu Yên Vũ tất cả đều là quá khứ của nàng và Tuyên Thiệu. Từ lần đầu tiên gặp mặt, đến hai người ở chung, đên hai bên sinh ra tình cảm, rồi cho tới bây giờ…



Chợt trên chân đau nhói, nàng mới ngẩng đầu lên từ trên gối.



Chợt nhìn thấy con chuột lớn như mèo đang gặm cắn giầy thêu của nàng, lập tức giật mình hoảng sợ.



Nhấc chân đá văng con chuột.



Càng ôm chặt lấy hai đầu gối.



Lúc này nàng mới nhìn về phía chỗ tối, có đôi mắt nhỏ xanh lục lúc sáng lúc tối rình nàng trong bóng đêm. Giống như lúc nào cũng chuẩn bị tiến lên cắn nàng một cái.



Yên Vũ chợt cảm thấy hơi mỉa mai. Có phải mình đã từng như con chuột trong bóng tối này, giấu lòng báo thù của mình, rình rập Tuyên Thiệu, chuẩn bị tuỳ thời lợi dụng tình yêu và tín nhiệm của hắn, cắn ngược lại hắn một cái?



Yên Vũ lắc đầu.



Mặc kệ thế nào, giờ đây đã kết thúc.



Thù của nàng đã báo, nàng và Tuyên Thiệu cũng xong rồi.



Kiếp này quyết định nợ hắn, nếu có kiếp sau thì sẽ trả lại.



Yên Vũ không biết mình ngồi ở trên đất bao lâu. Tường lạnh lẽo ở sau lưng cũng bị nàng làm ấm lên một chút.



Cai tù gõ song sắt một cái, lần lượt đưa đến một chén cháo, một chén rau, cùng một cái bánh bao.



“Này, ăn cơm!”



Yên Vũ hoảng hốt giật mình tỉnh giấc, chẳng biết mình ngủ thiếp đi khi nào.



Nàng nhìn đèn của cai tù xách theo và cơm nước cai tù đặt ở trong phòng giam, không hề nhúc nhích.



“Này! Ăn cơm! Nghe không?” Cai tù lại gõ gõ song sắt.



“Ừm.” Yên Vũ lên tiếng, ngồi không nhúc nhích.



Cai tù nghe được nàng đáp lại, biết người còn sống, cũng không quản nhiều như vậy, mang đèn đi.



Trong địa lao lại đen như mực.



Nhìn không thấy ánh sáng, cũng không phân biệt được là giờ nào.



Nhớ lúc nàng bị giam vào là qua thời gian bữa tối.



Hiện giờ cai ngục đưa cơm tới, có lẽ đã là ngày hôm sau?



Yên Vũ ngồi quá lâu, cả người đã cứng lại. Bụng nàng đầy đau đớn, đâu có lòng dạ để ăn?



Dựa vào ánh sáng yếu ớt của cây đuốc đằng xa, nàng nhìn thấy con chuột to lớn như mèo kia chạy nhanh về phía trước, chắn ở bên cạnh cơm nước, nhìn nàng chằm chằm.



Nàng cúi đầu, không để ý đến con chuột.



Con chuột nâng lên cái bánh bao, gặm miếng nhỏ.



Chẳng biết từ đâu lại chạy ra một đám chuột nhỏ hơn, vây quanh con chuột lớn. Một đám chuột trong nháy mắt đã ăn sạch sẽ thức ăn của nàng.



Còn liếm liếm mép chén.



Trong chén sạch như mới.



Yên Vũ bỗng nhiên nghĩ đến, lính canh ngục phỏng chừng cũng không có lòng tốt chà sạch chén như vậy, cũng không biết cái chén kia có phải đã bị nhiều con chuột liếm qua hay không?



Liền tức khắc cảm thấy buồn nôn, trong dạ dày chợt có cảm giác đảo lộn.



Nàng ghé vào trên đầu gối nôn khan.



Ói ra một trận, doạ đi con chuột. Trong phòng gian an tĩnh lại, xung quanh cũng không thấy bóng dáng chuột, nàng mới rốt cuộc tốt hơn một chút.



Liên tục thở dốc.



Nôn khan như vậy vài cái, khiến cho nàng phát hiện mình thật sự đã ngồi rất lâu, cả người cứng ngắc đau nhức.



Nàng vịn tường, chậm rãi từ dưới đất đứng lên.



Chân tê rần, cả người lại ngã nhào xuống đất.



Nàng hít sâu một hơi, xoa xoa đầu gối bị đập trên mặt đất lạnh ẩm ướt, rồi lại dựa tường chậm rãi đứng lên.



Lần này nàng đứng lên rất chậm, cuối cùng cũng không có lại ngã sấp xuống, mắt hoa một trận, cảm giác chóng mặt mới lui đi.



Nàng đỡ tường, đi từ từ. Mỗi một lần nhấc chân tựa như dùng hết sức lực toàn thân. Nếu không dựa hơn phân nửa trọng lương trên vách tường, có lẽ nàng một bước cũng không được.



Thân thể đau nhức không linh hoạt chỉ là thứ yếu, tuyệt vọng cùng vô lực trong lòng mới là thứ đả kích một người nhất.



Bây giờ trong sinh mệnh của nàng đã không có gì cả, thù cũng đã báo, tình yêu cũng bị chính tay mình tháo bỏ. Không còn lại cái gì cả, là nên đi tới kết thúc.



Nàng vịn tường, thở mạnh.



Bỗng nhiên một giọng nói từ rất xa truyền vào lỗ tai. Giọng nói này nghe hơi quen tai.



“Tuyên gia thiếu phu nhân cái gì? Đừng có gạt ta! Thiếu phu nhân của Tuyên gia lại bị nhốt vào nơi như thế này sao? Ta rõ ràng nhìn thấy con tiện tỳ trong Xuân Hoa lâu trước kia! Lần trước để nó chạy thoát, lần này lại rơi vào trong tay ta, ta há có thể để cho nó sống dễ chịu?”




Yên Vũ không nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ có thể phán đoán hoàn toàn bằng thính giác của mình.



Nàng nghe được Tần Xuyên đi qua trên mặt đất trên đỉnh đầu nàng.



Dần dần đi xa.



Không bao lâu, liền có lính canh ngục cản huynh ấy. “Là ai?”



“Ta là hộ vệ của Tuyên đại nhân, đến đây xem phạm nhân của Tuyên gia.” Tần Xuyên trầm giọng nói, thanh âm như có chút khàn khàn.



Lính canh ngục nghe vậy, quan sát hắn một chút. “Hộ vệ của Tuyên đại nhân? Có lệnh bài không?”



Tay Tần Xuyên tiến vào trong ngực lục lọi một hồi, giống như thật sự móc ra thứ gì.



Lính canh ngục nhìn một hồi, vẫn có chút nghi ngờ, cho người bên cạnh mình nhìn một cái. “Ngươi xem, là lệnh bài của Tuyên gia phải không?”



“Đúng rồi, là nó.” Lính canh ngục chăm chú nhìn một hồi, nói.



“Cũng kỳ quái, phạm nhân của Tuyên gia không nhốt ở Hoàng thành ti, để cho nha môn chúng ta xen vào làm gì? Nếu nói là bọn họ không coi trọng, sao buổi sáng còn thấy Lộ đại nhân của Hoàng thành ti đến thăm hỏi? Nếu nói là coi trọng…”



Tên lính canh ngục còn chưa lẩm bẩm xong thì đã bị người bên cạnh vỗ một phát. “Nói linh tinh cái gì vậy…”



Tần Xuyên nhìn hắn, hắng giọng một cái.



“Ối, khiến ngài quên chính sự, đến, đi theo ta. Hơn nửa đêm cũng có người tới thăm… Thật sự là…” Lính canh ngục ngáp một cái, dẫn Tần Xuyên đi về phía địa lao.



Nhịp tim của Yên Vũ đột nhiên tăng nhanh.



Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, nàng càng khẩn trương.



Tần Xuyên làm như vậy, không phải cũng khiến huynh ấy dính vào sao?



Mình là kẻ chắc chắn phải chết, chết không hết tội. Nhưng huynh ấy vốn có thể tiếp tục sống tốt lội theo vào nước đục này làm cái gì?



Yên Vũ đang dựa trong góc tường, chợt thấy một cái bóng bị kéo dài ở trên vách tường bên ngoài phòng giam.



Tiếp theo là tiếng lính canh ngục truyền đến: “Bên trong kia, đi chậm một chút, ối trời cái mùi này…”



Một đám chuột nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, bỏ chạy ra bốn phía. Chỉ có cái chén bị ăn đến trống không, lắc lư hai ba cái ở trên đất, vang lên lạch cạch.



Con chuột lớn vẫn nhìn Yên Vũ kia cũng nhảy dựng lên, nhưng bóng dáng to mọng của nó chạy không chậm chút nào.



Một đám chuột trong nháy mắt không thấy tung tích.



Yên Vũ trợn to mắt nhìn bóng dáng đang tới gần bên ngoài song sắt.



“Ở đây!” Lính canh ngục chỉ vào cửa tù, nói.



Ngay sau đó Yên Vũ nhìn thấy bóng dáng của Tần Xuyên đi lên phía trước từ sau lưng lính canh ngục.



“Yên Vũ…” Tần Xuyên đứng ở bên ngoài song sắt, khàn giọng kêu.



Yên Vũ lắc đầu. “Tần Xuyên, huynh đi đi.”



“Không.” Tần Xuyên chỉ nói một chữ, phất tay chém tên lính canh ngục bất tỉnh không kịp chuẩn bị.



Nhanh chóng lấy ra chìa khoá từ trên người hắn, tìm được chỗ trên cửa tù thật nhanh, cửa tù keng két mở ra.



“Ra đây! Ta mang muội đi!”



Tần Xuyên thấp giọng nói.



Yên Vũ nghe vậy nhíu mày. “Không được, huynh đi mau, chuyện liên quan đến Tuyên Văn Bỉnh, muội trốn không thoát đâu. Huynh đi mau!”



“Ta sẽ không bỏ muội lại một mình. Muội do dự thêm một phần, chúng ta phải trì hoãn thêm một lúc, thì sẽ thêm một phần nguy cơ trốn không thoát.” Tần Xuyên trầm giọng nói.



Hắn bình tĩnh nhìn nàng, không hề thúc giục, chỉ có ánh mắt biểu đạt hắn chắc chắn sẽ không chịu thua.



Yên Vũ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là vịn tường bước tới.



Còn chưa đứng vững, thân thể mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống đất.



Tần Xuyên phi thân lên trước, ôm lấy nàng bay nhanh ra ngoài, lao đi.



Lúc gần đến cửa địa lao, hắn huýt sáo thật dài.



Lính canh ngục ở ngoài cửa địa lao thò đầu vào trong nhìn xung quanh, bị phía sau đột nhiên xuất hiện một cái tay đập bất tỉnh.



“Đi!” Mặt của Tô Vân Châu xuất hiện ở phía sau tên lính canh ngục.



Tần Xuyên ôm Yên Vũ bay vút ra bên ngoài nhà lao.



“Đừng theo bên kia, có thị vệ tuần tra.” Yên Vũ chỉ vào một hướng khác. “Nơi đó không có ai.”



Nàng nghe thấy phía sau nhanh chóng có mười mấy người đuổi theo, có lẽ là người Tần Xuyên tìm tới trợ thủ.



Đoàn người đi bay vút đi theo hướng nàng chỉ.



“Không tốt rồi! Có người cướp ngục…”



Trên mặt đất trong phòng giam đột nhiên truyền tới tiếng gào to hoảng hốt.



Yên Vũ nghe vậy quay đầu lại.



Có lẽ là tên lính canh ngục bị bọn họ đánh bất tỉnh lúc đầu bị người khác phát hiện.



Phản ứng của thủ vệ trong đại lao của nha môn coi như nhanh. Thủ vệ của vòng ngoài nhanh chóng bao vây toàn bộ đại lao.



Bây giờ bọn họ còn đang ở trong nội viện của đại lao, lúc này đã không còn có thể phá cửa để chạy ra.



“Sư huynh, chúng ta xông ra!” Tô Vân Châu nói.



“Địch nhiều ta ít, sợ là không xông ra được?” Một người áo đen ở sau lưng Tô Vân Châu do dự nói.



Yên Vũ tập trung tinh thần lắng nghe. Thủ vệ vòng ngoài của đại lao thật đúng là không ít, lúc này đã có người cấp tốc tiến vào từ hai cửa trước sau, tin rằng không bao lâu sẽ tìm được bọn họ.



“Bọn họ quá đông, các người buông ta xuống, đi mau!” Yên Vũ biết, nếu không mang theo mình thì bọn họ có thể thuận lợi rời khỏi. Chỉ cần mình xuất hiện, sẽ dẫn dụ đến thị vệ lục soát.



Tô Vân Châu nghe vậy nhìn Tần Xuyên một cái, lại nhìn về phía Yên Vũ. “Chúng ta sẽ không bỏ ngươi lại! Phải cùng đi!”



“Tô Vân Châu, ngươi ngu sao? Mang theo ta chỉ làm liên luỵ các ngươi!” Yên Vũ không nhịn được nói.



Tô Vân Châu cười cười, không để ý đến nàng, ngẩng đầu nói với Tần Xuyên: “Sư huynh, ta dụ đi bọn họ, các ngươi mau chạy trốn!”



“Không được!” Yên Vũ lập tức phản đối.



Tần Xuyên bỏ Yên Vũ xuống, giao cho Tô Vân Châu đỡ. “Các ngươi mang nàng ấy đi!”



Nói xong, cũng không chờ mọi người có phản ứng, liền phi thân lao về phía thị vệ đang tới.



“Sư huynh…” Tô Vân Châu lo lắng gọi.



Nhưng Tần Xuyên thoáng chốc đã bay xa, nàng ta còn đỡ Yên Vũ, đâu có thể đuổi theo kịp.



“Sư huynh sẽ gặp nguy hiểm!” Tô Vân Châu lập tức đỏ mắt.



Thấy Tần Xuyên đích thân giao Yên Vũ vào tay nàng ta, nàng ta lại không có cách nào buông tay.



“Tô Vân Châu, nếu ngươi không phải thật ngu, lúc này nên quẳng ta lại, đuổi theo Tần Xuyên, sau đó đi cùng hắn. Ta hại người, bất kể ngồi tù hay là chém đầu đều là ta nên được…” Giọng nói của Yên Vũ cực nhanh, khuyên nhủ.



Nhưng Tô Vân Châu lại giơ tay lên bịt miệng của nàng, quay đầu nói với người bên cạnh: “Chúng ta đi!”