Yên Vũ

Chương 124 : Lén đưa ngươi xuất cung

Ngày đăng: 04:59 20/04/20


Yên Vũ vội giơ tay lên bịt miệng nàng ta lại. “Xuỵt, nhỏ tiếng chút. Bây giờ chồng ngươi đã chết, ngươi cũng không sống nổi, con gái của ngươi do ai chăm sóc?”



Người phụ nữ nhìn Yên Vũ, nghe nàng nói, giọng nói dịu dàng, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẻ mặt cũng ôn hoà, không giống như là người xấu, do dự một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”



“Ta là thiếu phu nhân của Tuyên gia. Nếu ngươi là người Lâm An, có lẽ biết Tuyên gia? Hôm nay ngươi giúp ta một việc, ta có thể giúp ngươi hoàn thành chút tâm nguyện trước khi chết. Nếu con gái của ngươi có người chăm sóc, ta sẽ phái người gởi chút ngân lượng để cho nó sau này sống tốt hơn một chút. Nếu nó không có người chăm sóc, ta cũng có thể nhận nó vào Tuyên phủ. Chẳng biết ý của ngươi như thế nào?” Tuy Yên Vũ biết thời gian cấp bách nhưng miễn cho người phụ nữ này hoảng loạn, nàng vẫn hết sức ôn hoà nhã nhặn, chậm rãi nói.



Người phụ nữ nghe vậy, lần nữa đánh giá nàng từ trên xuống dưới. “Ngươi thật sự là thiếu phu nhân của Tuyên gia?”



Yên Vũ chậm rãi gật đầu.



“Đúng rồi, ngày ấy Tuyên công tử đám cưới thật có nhiều người xem. Nghe nói cô dâu tướng mạo cực kỳ xinh đẹp… Ngươi thật có thể… có thể chăm sóc cho con gái của ta?” Người phụ nữ vội vàng ngồi dậy.



“Đúng. Một đứa bé gái nhỏ Tuyên gia không coi là chuyện lớn gì.” Yên Vũ gật đầu khẳng định.



“Vậy, vậy ngươi muốn ta làm gì?” Người phụ nữ biết ông trời sẽ không như không rớt xuống chuyện tốt như vậy, nghi ngờ nhìn Yên Vũ một chút, lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Lục Bình. “Ta, ta thật là bị tuyên án chém đầu, cách cái chết không có mấy ngày.”



“Vâng, ta biết, cho nên ta không cầu ngươi giúp ta gì khác, chỉ cần ngươi đổi xuống hoàng tuyền trước mấy ngày.” Lời nói này của Yên Vũ trịnh trọng khác thường.



Người phụ nữ kia nghe vậy giật mình một cái, che ngực của mình, thân thể từ từ lui về sau, tựa như muốn cách xa Yên Vũ hơn một chút. “Ngài, ngài, lời này của ngài có ý gì?”



“Chính là hôm nay ngươi giả bộ làm nha hoàn của ta, cùng ta trà trộn vào cung. Ta muốn cứu ra một người, hôm nay ngươi chết thay người đó. Ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt con gái của ngươi. Trước sau đều chết, ngươi có bằng lòng kết hiệp nghị này với ta hay không?” Yên Vũ nhẹ giọng hỏi.



“Chuyện này… chuyện này…” Người phụ nữ còn hơi do dự, giống như là có chút không dám tin.



“Ngươi không tin ta sao?” Yên Vũ nhẹ giọng hỏi. “Ta đây có thể thề với trời, nếu…”



“Thiếu phu nhân, lời thề há có thể tuỳ tiện nói?” Lục Bình lên tiếng ngăn cản.



“Người đang làm, trời đang nhìn. Ta không thẹn với lòng, hôm nay nói, tương lai thực hiện được. Quyết không nuốt lời, lời thề lại có gì có thể sợ?” Yên Vũ trịnh trọng nói. “Ta thề với trời, nếu hôm nay ngươi giúp ta, đợi sau khi ta xuất cung nhất định sẽ chăm sóc cho con gái của ngươi. Nếu không như lời, ắt bị trời phạt.”



Trong mắt người phụ nữ nọ kinh ngạc và nghi hoặc nhìn nàng, dần dần lắng đọng xuống, trong mắt tiếp nối nước mắt, run lẩy bẩy muốn xoay người hành lễ với Yên Vũ.



“Được… Ta tin phu nhân. Con gái của ta bây giờ năm tuổi, được nuôi ở bên cạnh ông bà nội của nó, nhưng hàng ngày cũng sống không dễ dàng gì. Trước đây ông bà nội của nó ghét bỏ nó là con gái, nói nó là hàng không có giá. Bây giờ ông bà nội nó hận ta hại chết cha của nó, đối với nó càng không có sắc mặt tốt. Ta giờ đây chỉ lo lắng cho đứa con đáng thương của ta… Nếu phu nhân có thể thay ta chăm sóc nó, đừng nói hôm nay chết, cho dù kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp ân tình của phu nhân!”



Người phụ nữ nói, mặt đã đầy nước mắt.



Yên Vũ kêu Lục Bình cởi sợi dây trên người nàng ta ra.



Nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm, như vầy, ngươi nói với ta nhà của ngươi ở đâu, họ tên của nhà chồng ngươi là gì, xong xuôi chuyện này ta sẽ đi ngay đến nhà của ngươi, nhận con gái của ngươi. Ngươi có bằng lòng để ta nuôi dưỡng nó ở Tuyên gia không?”



Người phụ nữ gật đầu liên tục. “Bằng lòng, bằng lòng, cảm ơn phu nhân không ngại! Cảm ơn phu nhân!”



Nuôi dưỡng ở Tuyên gia chính là làm nha đầu. Nhìn trang phục của Lục Bình bên cạnh Yên Vũ, đó là trong gia đình bình thường so thế nào cũng kém đấy!



Dù sao cũng hơn đi theo ông bà nội ghét bỏ nó ở mọi nơi, chịu hết khắc khe ngược đãi!



Lục Bình nhanh chóng cởi y phục của mình ra cho người phụ nữ.



Khung xương của người phụ nữ hơi thô, nhưng người vô cùng gầy còm, toàn thân cũng không có mấy lượng thịt.



Y phục của Lục Bình nàng ta mặc vào ngược lại cũng vừa vặn.



Lúc vẫn còn ở nhà, người phụ nữ đã được rửa mặt chải đầu qua trong lúc hôn mê, chỉ là lúc đó trang phục của nàng ta là chuẩn bị để thay thế Mục Thanh Thanh. Lúc này phải giả mạo Lục Bình, đương nhiên phải búi tóc lại lần nữa.



Cũng may xe ngựa rất lớn, không thiếu thứ gì.



Lục Bình tay chân lanh lẹ trang điểm cho nàng ta.



Miễn là người phụ nữ cúi thấp đầu, ngược lại cũng nhìn không ra cái gì.



Mặc dù màu da của nàng ta không trắng như của Lục Bình, đôi tay cũng có vẻ lớn vì làm việc nặng.



Nhưng trên mặt bôi phấn, tay giấu trong tay áo, nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể phát hiện khác thường.



Chỉ có một điểm, Lục Bình ngây ngốc ở trong Tuyên phủ thật lâu, dáng vẻ quy củ trên người đều đã sớm khắc ở trong đầu.



Người phụ nữ này xuất thân cũng không thật tốt, dường như quy củ của gia đình hộ lớn cũng chưa từng học qua, lại càng không phải nói đến là người của Tuyên gia.



Nhưng nàng ta ngoan ngoãn, ngay cả cung lưng cũng là một bộ dạng nhát gan sợ sệt, không ra thể thống gì.



“Đứng thẳng người, cằm thu lại chút, không nên chôn đến ngực, lúc hành lễ thì hai tay đặt lên nhau.” Lục Bình lo lắng sửa lại động tác của nàng ta.



Người phụ nữ kia cũng gấp đến không xong, càng làm càng sai.



Đang lúc cuối thu, nhưng Lục Bình đổ một đầu đầy mồ hôi.



Người phụ nữ kia cũng không khá hơn bao nhiêu, có thể ăn vội đậu hủ nóng nhưng quy củ một hai ngày cũng không học được, đừng nói là một chốc.



“Ngươi ngẫm lại một chút, ngươi còn có con gái ở nhà chịu khổ, vì nó, phải đứng thẳng lên. Ngươi phải ghi nhớ, ngươi đi chuyến này không phải là vì bản thân ngươi, mà là vì con gái của ngươi, vì cả đời của nó! Ngươi trước sau gì cũng là một người chết, chỉ là chuyện sớm vài ngày muộn vài ngày mà thôi. Nhưng nó mới có năm tuổi, con đường phải đi còn rất dài. Ngươi muốn để cho nó chịu tất cả khi dễ ngược đãi, hay là muốn cho nó mang theo dáng vẻ quy củ siêu phàm mà lớn lên?” Yên Vũ sầm mặt nói ở bên tai nàng ta.



Đều nói người làm mẹ rất mạnh mẽ, nói thế quả nhiên là không giả.



Vừa nhắc đến con gái, nhắc tới nàng ta làm tất cả những việc này đều là vì để cho con gái của nàng ta có thể thoát khỏi biển khổ, sống càng tốt hơn.



Người phụ nữ liền cả khuôn mặt đều toát ra ánh hào quang.



Không cần Lục Bình lại hung hăng nhấn lưng của nàng ta, nàng ta cũng có thể ưỡn thắt lưng lên đến mức thẳng tắp.



“Được rồi, cái khác trong một chốc cũng không học được. Chỉ cần không khiến cho người ta liếc mắt nhìn ra không thích hợp là được.” Yên Vũ gật đầu. “Đi thôi.”



“Thiếu phu nhân… Vậy, vậy được sao?” Lục Bình còn có chút lo lắng.



“Không được thì làm sao bây giờ?” Yên Vũ quay lại liếc nhìn nàng ta một cái. “Ở yên trong xe ngựa, chớ lộ diện!”



Nói xong liền kêu người phụ nữ kia xuống xe trước.



Người phụ nữ thế nhưng cũng biết phải quay lại đỡ nàng. Mặc dù tư thế không coi là tao nhã nhưng cuối cùng cũng không có sai lầm lớn gì.



Cung nhân chờ ở một bên thấy Yên Vũ xuống xe ngựa, nhún người hành lễ, kêu nâng đến bộ liễn đã sớm chuẩn bị xong.



Yên Vũ ngồi lên bộ liễn, ra hiệu với người phụ nữ đi theo bên cạnh mình.



Nàng nghe được nhịp tim thình thịch như trống đánh của người phụ nữ.



Người phụ nữ cúi thấp đầu, vài lần tưởng như gập cả lưng, có lẽ là nghĩ tới con gái của mình nên lại thẳng sống lưng lên.



Thị vệ bên ngoài cửa cung ngược lại lần này không ngăn cản, nhanh chóng thả cho nhóm Yên Vũ đi vào.
Nàng ta bất quá chỉ là một cô hồn dã quỷ từ nơi khác tới, ngược lại thái độ kiêu ngạo, lẽ nào kiếp trước là quận chúa? Công chúa?



Chỉ nghĩ thôi, bản thân đã lắc đầu trước. Khí chất của Mục Thanh Thanh cũng không giống.



Ba người ra khỏi rừng trúc.



Lúc Mục Thanh Thanh thấy bộ liễn thì theo bản năng liền muốn tiến đến ngồi.



Hồng Tiêu vội vàng kéo nàng ta một cái, lúc này mới níu lại bước chân của nàng ta.



Nàng ta trơ mắt nhìn Yên Vũ chậm rãi đi lên phía trước, chậm rãi ngồi lên bộ liễn.



Nàng ta lại phải cung cung kính kính theo ở một bên, te te đuổi theo nàng.



Lập tức giận đến nỗi suýt nữa hơi thở nghẹn lại ở trong ngực.



Yên Vũ không đếm xỉa đến ánh mắt trừng lén của nàng ta, trong lòng chỉ mong trên đường xuất cung tuyệt đối đừng có chuyện rắc rối gì.



Bộ liễn đi rất nhanh, cũng rất vững.



Mục Thanh Thanh chạy chậm mới có thể đuổi theo kịp.



Nàng ta khi nào thì bị tội như thế này, cho tới bây giờ đều là nàng ta ngồi trên bộ liễn, người khác đuổi theo nàng ta, hôm nay thì ngược lại.



Nhìn Yên Vũ trên bộ liễn, càng nhìn càng không vừa mắt, chỉ cảm thấy bộ liễn hôm nay đặc biệt thoải mái.



Chuyện trên đời thường là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó.



Rõ ràng dọc đường vào cung đều rất trôi chảy. Hồng Tiêu chọn con đường vắng vẻ, đừng nói là các chủ tử trong cung, ngay cả cung nhân cũng không có gặp phải.



Nhưng lúc xuất cung thì nhìn thấy cửa trong của cung đã không còn xa lắm.



Nhưng Yên Vũ lại nghe được có tiếng người ngăn ở trên đường phía trước.



“Dừng lại.” Yên Vũ phất tay.



Bộ liễn dừng lại trên đường của cung.



“Tuyên thiếu phu nhân?” Hồng Tiêu tiến lên hỏi.



Yên Vũ lại nghiêng tai lắng nghe. Dường như người đó đang đi về phía bọn họ.



“Phía trước có người đến, nghe tiếng như là vị chủ tử của cung nào đó. Bất kể là vị chủ tử nào, gặp phải đều là phiền phức. Có thể đi đường vòng không?” Yên Vũ thấp giọng hỏi.



“Chuyện này…”



“Gặp phải thì sao? Ngươi còn sợ bọn họ hay sao?” Hồng Tiêu còn chưa lên tiếng, Mục Thanh Thanh liếc mắt nói trước.



Yên Vũ nhìn nàng ta. “Ta không phải là sợ, nhưng mà, ngươi không sợ sao?”



“Ta có cái gì mà…” Mục Thanh Thanh còn chưa dứt lời, liền im miệng. Nghĩ đến dạo này mình đã không phải là Hiền phi mà hoàng thượng cưng chiều nhất nữa, bây giờ mình nên bị giam trong lãnh cung, là cung nga bị biếm cả ngày không có việc gì chỉ ăn no chờ chết, đang phải vắt óc tìm kế thoát ra khỏi cung.



Bất kể là tình cờ gặp chủ tử kia, chỉ sợ người nhận biết mình không phải là số ít. Nếu rơi vào tay người nhận ra được, e là mình ngay cả ăn no chờ chết cũng không cần, có thể tìm thẳng đến cái chết.



“Đường vòng sợ là không được. Từ chỗ này nếu đi đường vòng sẽ phải đi vòng sâu trong nội cung. Bây giờ cách cửa cung đã không xa, xông lên nói không chừng có thể qua được. Nếu đi vòng qua chỗ sâu trong nội cung, còn không biết sẽ gặp phải biến cố gì đây!” Hồng Tiêu lắc đầu nói.



Mục Thanh Thanh khẩn trương. “Vậy làm sao…”



Yên Vũ than nhẹ một tiếng. “Ngươi cúi đầu xuống, bất kể gặp phải ai, nàng ta nói gì, người đều tuyệt đối không nên để người khác thấy ngươi. Chỉ cần nàng ta không nhận ra ngươi là chúng ta có thể đi ra được!”



Lúc này Mục Thanh Thanh còn có thể nói cái gì, đã không có đường lui, cũng chỉ đành làm theo lời của Yên Vũ.



“Đi!” Yên Vũ trầm giọng nói.



Bộ liễn lại di chuyển về phía trước.



Trên đường, hai bộ liễn chạm mặt nhau.



Bộ liễn của Yên Vũ ngừng lại trước.



“Đây là Hoa mỹ nhân, lúc trước là do hoàng hậu nâng lên, quan hệ với hoàng hậu vô cùng mật thiết.” Hồng Tiêu nhỏ giọng nói với Yên Vũ.



Yên Vũ gật đầu, trong lòng coi như có cân nhắc.



Bộ liễn của Hoa mỹ nhân đến bên cạnh nàng, cũng ngừng lại. “Ý, đây không phải là thiếu phu nhân của Tuyên gia sao?”



Hoa mỹ nhân cười nói.



“Đúng vậy, đã lâu không gặp, phong thái của Hoa mỹ nhân vẫn như trước.” Yên Vũ là chính thê của Tuyên Thiệu, ngược lại không phải hành lễ với Hoa mỹ nhân.



Hồng Tiêu ở bên cạnh đã cung cung kính kính nhún người với Hoa mỹ nhân.



Mục Thanh Thanh cắn chặt răng, cắn đến hàm răng đều đau mới khiến cho mình cũng cúi đầu, nhún nhún người.



“Tuyên thiếu phu nhân là từ chỗ nào đến vậy?” Hoa mỹ nhân khẽ cười hỏi.



“Vốn là đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, thế nhưng nghe nói nương nương nghỉ trưa chưa dậy nên không thể làm gì khác hơn là xin cáo lui.” Yên Vũ chậm rãi nói.



“Đến từ Phượng Nghi cung? Lúc này nương nương hẳn là dậy rồi chứ?” Hoa mỹ nhân hồ nghi nói.



“Có lẽ là ta tới không đúng lúc.” Yên Vũ không muốn nói nhiều với nàng ta. “Không kéo dài thời gian của Hoa mỹ nhân, ta đang muốn xuất cung.”



“Ồ.” Hoa mỹ nhân gật đầu.



Lúc hai bộ liễn đang thoáng qua.



Hoa mỹ nhân lại nghiêng mặt nhìn Mục Thanh Thanh ở bên kia, nói: “Tuyên thiếu phu nhân, nha hoàn của ngươi…”



Yên Vũ nghe vậy trong lòng cả kinh.



Lúc này toàn thân Mục Thanh Thanh mặc đồ của Lục Bình, búi búi tóc nha hoàn, vùi sâu đầu. Nàng ta đã tẩy đi trang điểm, vả lại có lẽ thời gian này ở trong lãnh cung cũng không tốt, hơn nữa đã trải qua chuyện sảy thai, cả người nàng ta gầy không chênh lệch bao nhiêu với Ngô Vương thị.



Hoa mỹ nhân đột nhiên mở miệng, khiến Mục Thanh Thanh vùi đầu thấp hơn.



Yên Vũ nghiêng mặt nhìn Hoa mỹ nhân, cười nhạt nói: “Thế nào?”