Yên Vũ

Chương 19 : Kẻ bị tình nghi

Ngày đăng: 04:57 20/04/20


Má Từ la lên sau lưng nàng: “Đừng vào đó…”



Bóng dáng của Yên Vũ đã vào cửa Xuân Hoa lâu. “Tránh ra tránh ra!” Phía sau đám người truyền đến tiếng nha dịch đuổi người đi.



“Nghe nói ở đây chết người?” Bộ đầu đi trước nha dịch nhất, mày rậm, to lớn, làn da ngăm đen, hỏi mọi người.



Mọi người liên tục gật đầu, đều chỉ vào cửa chính của Xuân Hoa lâu.



Yên Vũ vọt vào Xuân Hoa lâu, nhìn thấy trên mặt đất còn có chút vàng lá vỡ rải rác trên đất.



Nằm trên mặt đất giữa lầu một là hoa nương Linh Lan đã chết. Một con dao găm cắm trên ngực Linh Lan.



Máu đỏ tươi đã ướt đẫm quần áo của nàng ta. Quần áo nàng ta tán loạn, cổ áo bên nửa người không có dao găm cắm đã bị trượt xuống dưới vai, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Con mắt Linh Lan trợn tròn, trên khoé miệng và cằm đều là vết máu.



Mục Thanh Thanh đang đứng ở cầu thang của lầu một và lầu hai, một tay bịt miệng, một tay đỡ lấy lan can gỗ, nhìn thi thể của Linh Lan, răng run lập cập, đứng cũng không vững.



“Tiểu thư, người không sao chứ?” Yên Vũ đứng dưới cầu thang, ngửa đầu nhìn Mục Thanh Thanh.



Mục Thanh Thanh nghe vậy, cứng ngắc ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Yên Vũ, nhịn không được nước mắt ào ào rơi xuống. “Yên Vũ…Ta…Ta…Ta sợ quá…”



“Tiểu thư đừng sợ! Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, nô tỳ đến đỡ người.” Yên Vũ nói xong liền đi về phía giữa cầu thang lầu một.
“Tiểu thư đừng sợ! Đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, nô tỳ đến đỡ người.” Yên Vũ nói xong liền đi về phía giữa cầu thang lầu một.



Đầu cầu thang là thi thể của Linh Lan vắt ngang, nếu nàng muốn lên cầu thang thì phải đi qua thi thể Linh Lan.



Lúc nàng đi đến cạnh thi thể Linh Lan, nhìn con mắt mở trừng của nàng ta cùng với vết máu toàn thân, trong lòng nhịn không được run lên, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của Linh Lan



Đã không còn hơi thở nào.



“Mọi người trong lâu không được nhúc nhích!” Yên Vũ còn chưa đứng lên liền có nha dịch vọt vào, bao vây lầu một của Xuân Hoa lâu.



Bộ đầu với làn da ngăm đen đi lên phía trước, nhìn Yên Vũ, nói: “Ngươi là ai? Đứng bên cạnh thi thể làm cái gì?”



Yên Vũ nhíu mày. “Ta là tỳ nữ của Mục tiểu thư, đang muốn lên lầu đỡ tiểu thư nhà ta.”



Ánh mắt của bộ đầu kia quét một vòng trên mặt nàng, lại quét qua trên người nàng, cuối cùng dừng lại trên ngực nàng. “Ngươi là nha hoàn của Mục tiểu thư, sao lại vào từ bên ngoài? Ta thấy ngươi và hoa nương bị chết này không thoát được quan hệ. Mang đi!”



“Các ngươi làm gì? Sao có thể tuỳ tiện xử oan người ta?” Hai tay Mục Thanh Thanh giữ lấy lan can gỗ, ổn định thân thể của mình, thấy bọn nha dịch muốn bắt Yên Vũ thì lập tức run giọng quát.



Bộ đầu ngẩng lên thấy Mục Thanh Thanh đang đứng ở giữa cầu thang thì trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà.




“Người khác đều chạy đi, tại sao ngươi còn ở trong Xuân Hoa lâu?”



“Ta…Ta không dám đi xuống, đang tính chờ tỳ nữ của ta đến đỡ ta một chút!” Mục Thanh Thanh chỉ vào Yên Vũ, nói.



Bộ đầu nhìn nhìn Mục Thanh Thanh rồi lại nhìn nhìn Yên Vũ. “Hai người này đều bị nghi ngờ, tất cả đều mang đi!”



“Các ngươi làm gì?!” Lập tức có nha dịch vượt qua xác chết, xông lên cầu thang, tóm lấy Mục Thanh Thanh rồi đi xuống.



Mục Thanh Thanh muốn giãy dụa, nhưng sau khi nhìn đến tử trạng và con mắt chết không nhắm của Linh Lan thì bị doạ đến nỗi tay chân nhũn ra.



“Tiểu thư!” Yên Vũ tiến lên giữ chặt lấy tay Mục Thanh Thanh. “Tiểu thư đừng sợ, vốn không có liên can đến chúng ta, thanh giả tự thanh!”



Bộ đầu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nhìn vàng lá rải rác trên mặt đất một cái, phân phó: “Những thứ này đều là vật chứng, tất cả đều nhặt!”



Nha dịch đang giữ Mục Thanh Thanh vừa thấy phải nhặt vàng lá lên liền ném nàng ta sang một bên, xoay người đi nhặt vàng lá trên mặt đất.



Yên Vũ tiến lên đỡ lấy Mục Thanh Thanh suýt ngã ngồi trên đất.



Mục Thanh Thanh rất sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ lại thúc giục nàng ta nhịn không được quay đầu lại nhiều lần nhìn thi thể của Linh Lan.



Bộ đầu đứng ở một bên, thấy bọn nha dịch đều nhặt sạch vàng lá, lại phân phó: “Mọi thứ trong tay những người bên ngoài kia cũng đều nộp lên. Đây chính là chứng cứ phạm tội. Ai cầm lấy vàng lá, đó là có liên can đến án này! Nếu không nộp lên thì tất cả vào nha môn!”



“Chúng ta cũng không có vàng lá!” Mục Thanh Thanh không nhịn được, nói.



Bộ đầu lạnh lùng cười. “Các ngươi là người bị phát hiện gần hiện trường vụ án nhất, không cần có vàng lá cũng là kẻ bị tình nghi!”