Yên Vũ
Chương 74 : Hắn đã trở lại!
Ngày đăng: 04:58 20/04/20
Yên Vũ nhìn gói thuốc trong tay nàng ta, chợt cảm thấy hốt hoảng. Thì ra nàng ta không chỉ đến hù doạ mình một chút, ngược lại đến có chuẩn bị!
“Được.” Yên Vũ mỉm cười đồng ý. Gọi Tô Vân Châu vào, cầm thuốc đi nhà bếp sắc.
Thấy nàng đồng ý sảng khoái như vậy, Lâm Ngọc Dao trái lại vô cùng khiếp sợ, ra lệnh Linh Lung giám thị toàn bộ quá trình, e sợ nàng lừa gạt.
Đến khi thuốc sắc xong được bưng lên.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Dao hơi kích động nhìn chén thuốc.
Nàng ta hết sức rõ ràng cái gì mà trước khi nàng ta xuất giá không cho phép Yên Vũ mang thai, bất quá chỉ là che giấu tai mắt người khác mà thôi. Đây chính là thuốc cực hàn, uống vào một chén thuốc thì đời này Yên Vũ cũng đừng nghĩ tới mang thai con của biểu ca! Dám tranh biểu ca với mình, mình há có thể để cho nàng ta sống dễ chịu?
Yên Vũ nhận lấy chén thuốc, nâng mắt nhìn Lâm Ngọc Dao.
Thấy vẻ mặt của nàng ta mơ hồ lộ ra gấp gáp, nàng cúi đầu nhìn nước thuốc đen đặc trong tay, chậm rãi thổi.
Thuốc tránh thai. Là tránh tạm thời? Hay tránh cả đời?
Lâm Ngọc Dao vội vã đưa tới như vậy, còn muốn tận mắt nhìn nàng uống vào, sợ rằng không phải đơn giản là tạm thời như vậy.
Nàng tính kế Tuyên Thiệu. Đem chính mình cho hắn. Bất quá là muốn gạt lấy tín nhiệm của hắn, được ở lại Tuyên phủ, tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh mà thôi.
Vả lại nàng và biểu ca đã không còn khả năng. Có thể mang thai hay không, có thể được làm mẹ hay không, đối với nàng mà nói, dường như đã không có ý nghĩa gì nữa.
Yên Vũ hơi chần chờ, đợi thuốc không còn nóng nữa, liền đưa đến bên miệng.
Nụ cười của Lâm Ngọc Dao đã hiện lên khoé miệng. Uống vào đi, uống vào, sẽ tuyệt hậu hoạn!
Nhìn thấy chén sứ men xanh đã đến bên miệng Yên Vũ, nước thuốc đen đặc đã chảy tới trong miệng nàng ta.
Bỗng nhiên xoảng… một tiếng vang thanh thuý.
Chén sứ thanh hoa mỏng mà trong suốt theo tiếng vang, bể nát.
Nước thuốc đen đặc lập tức vẩy lên cả người Yên Vũ.
Yên Vũ như là bị thứ gì đánh trúng, lùi lại hai bước, chợt ngã ngồi trên đất.
Lâm Ngọc Dao trố mắt nhìn biến cố đột phát trước mắt, cùng nha hoàn của nàng ta ngơ ngác nhìn nhau. Không biết sao.
Chỉ có Tô Vân Châu xoay mặt nhìn ra ngoài. Nàng ta vừa mới nhìn thấy một hạt châu tốc độ cực nhanh đánh vào trên chén. Chính hạt châu này đã đánh nát chén thuốc.
Tuyên Thiệu sầm mặt cất bước đi vào.
Lâm Ngọc Dao thất kinh nhìn hắn. Nàng ta không ngờ rằng biểu ca sẽ trở về vào lúc này.
Nhưng Tuyên Thiệu ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng ta, đi thẳng tới bên cạnh Yên Vũ đang ngã ngồi trên đất, giơ tay kềm lên cằm của nàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.
“Nhổ ra cho ta!”
Cằm Yên Vũ bị hắn bóp đau, liên tục lắc đầu. “Không có, còn chưa có uống vào!”
“Nôn ra! Một chút cũng không được!” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói.
Lực tay của hắn rất lớn, Yên Vũ cảm thấy cằm của mình đều bị hắn bóp nát. Trong lòng biết hắn đang tức giận, không dám làm trái, nằm úp sấp một bên, nôn ra một trận.
Tuyên Thiệu lại đặt tay ở trên lưng nàng, đẩy nội lực lên phía trên.
Nàng lập tức cảm thấy trong dạ dày nháo nhào, miệng nôn mửa liên tu, nôn đến nỗi bụng không dừng được, mật đắng đều nôn ra, nôn đến hai mắt nước mắt lưng tròng vẫn không dừng được.
Cho đến khi Tuyên Thiệu nhẹ vỗ về lưng nàng, nàng mới chậm rãi dừng lại.
Lúc này, khắp nơi bên trong phòng chính đều tản mác mùi khó chịu.
Nhưng Tuyên Thiệu nửa ngổi nửa quỳ bên cạnh Yên Vũ, tựa như không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn thẳng nàng. “Nói cho ta biết, nàng biết đó là thuốc gì không?”
Yên Vũ đã nôn đến không còn một chút sức lực, yếu ớt ở trong lòng Tuyên Thiệu, vô lực lắc đầu. Lâm Ngọc Dao và Linh Lung đứng ở một bên run rẩy, nơm nớp nhìn một màn trước mắt.
Nàng ta chưa từng thấy qua biểu ca hung dữ như vậy, chưa từng thấy qua vẻ mặt lạnh có thể đông chết người của biểu ca như bây giờ.
Một nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân bốc lên đỉnh đầu.
“Cái gì?” Tuyên Thiệu không nhìn nàng, vẫn xem hồ sơ từ khi mở ra nhưng chưa từng đổi một trang ở trong tay.
“Âm thanh gõ mõ, ngài có nghe được không?” Yên Vũ thấp thỏm, mong đợi hỏi.
Tuyên Thiệu bỏ hồ sơ xuống, chăm chú nhìn nàng. “Lỗ tai của nàng đã khôi phục?”
Yên Vũ nhếch miệng cười. “Mong là như vậy, sau này lại có thể dốc sức cho công tử rồi!”
Như thế, ít nhiều có thể giảm chút cơn giận của hắn chứ?
Nhưng thấy sắc mặt Tuyên Thiệu lạnh lẽo. “Không có ngươi, chỉ sợ hoàng thành ty không vượt qua nổi hả?”
“Ta không phải ý này…”
Sao hắn lại khó hầu hạ như vậy? Rõ ràng là nàng biểu thị lòng trung thành kia mà?
Tuyên Thiệu “thịch” ném hồ sơ trong tay xuống. Quay về chỗ nàng đang ở, hắn chỉ cảm thấy bốn bề đều quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng. Tâm phiền ý loạn, một chữ cũng không xem vào.
Yên Vũ sợ hãi, luống cuống đứng xuôi tay.
Hắn tiến lên ôm lấy nàng, không nói lời nào, ném nàng lên giường.
Yên Vũ vội nhắm mắt lại. Trong lòng tự lặp lại với mình, ba lần cùng hai lần cũng không có gì khác nhau, đừng nổi giận, đừng giãy dụa… Trước đây, hoa nương trong lâu nói qua, càng giãy dụa thì người đàn ông càng bị kích thích…
Nàng đang trấn an mình, nhưng phát giác Tuyên Thiệu đã nằm xuống bên cạnh nàng.
Cũng không cởt nút áo của nàng, chỉ ôm nàng vào trong ngực.
Nàng cứng người không dám động đậy. Bên tai, bên mặt đều là hơi thở của hắn.
Yên Vũ chẳng biết mình ngủ lúc nào, lại càng không biết trời chưa sáng Tuyên Thiệu đã mang theo hồ sơ rời đi.
Người ngoài chỉ thấy huy hoàng ở trước mặt của Tuyên Thiệu nhưng không nhìn thấy nỗ lực ở phía sau của hắn. Hắn cả ngày nghiên cứu vụ án đến đêm khuya, trời chưa sáng đã thức dậy tập võ. Nếu không có nỗ lực mỗi ngày thì sao tuổi còn trẻ như thế mà võ nghệ tuyệt vời.
Khi Yên Vũ thức thì chỉ cảm thấy eo đau mỏi, cũng chẳng biết một âm mưu đang lặng lẽ tới gần.
Tuyên Thiệu bị Tuyên Văn Bỉnh gọi đến chính viện.
Bên trong thư phòng của Tuyên Văn Bỉnh, hai cha con mặt lạnh đối diện nhau.
“Ngươi mua toà nhà ở thành nam?”
“Có quan hệ gì với ông chứ?”
Tuyên Văn Bỉnh lập tức bị con trai chọc giận, vỗ án.
“Chỉ cần ta còn chưa chết thì ngươi không thể dọn ra Tuyên phủ!” Tuyên Văn Bỉnh tức giận nói.
Tuyên Thiệu lãnh đạm nhìn ông ta. “Lại là vì mặt mũi của ông à? Ông chưa từng thật sự coi ta là con của ông?”
Lồng ngực Tuyên Văn Bỉnh phập phồng. “Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?”
“Đừng kéo sang cái khác, có chuyện thì nói đi.” Lạnh lùng của Tuyên Thiệu không giống như là đối với người cha ruột của mình.
Tuyên Văn Bỉnh nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, thoả hiệp nói: “Ta có thể đồng ý ngươi cưới nha hoàn kia, nhưng ngươi tuyệt không thể dọn ra khỏi Tuyên phủ.”
Tuyên Thiệu nghe vậy thì nhìn lại ông ta. “Ta cưới nàng ấy, không cần ông đồng ý.”
Tuyên Văn Bỉnh cau mày. “Ta đã nói với Ngự sử Chu đại nhân, nhận nha hoàn kia làm đích nữ của ông ấy. Cho nha hoàn đó một xuất thân coi được. Như vậy, ngươi cũng không đồng ý sao?”
Tục ngữ nói, không ai biết con hơn cha. Tuyên Văn Bỉnh lấy xuất thân của Yên Vũ đến thương lượng với Tuyên Thiệu, quả nhiên Tuyên Thiệu động tâm.
Thời gian hắn ở quan trường dù sao cũng không như phụ thân. Nếu việc này do phụ thân đứng ra, dĩ nhiên dễ dàng hơn so với hắn.
Không phải là không dọn ra khỏi Tuyên phủ sao? Yên Vũ dường như cũng không muốn dọn ra ngoài.
Vậy thì như ý của nàng ấy đi!
“Được. Ngày được định là mười tám tháng sau.” Tuyên Thiệu gật đầu nói.