Yên Vũ

Chương 80 : Mua chuộc

Ngày đăng: 04:59 20/04/20


Nếu thân thể không khoẻ, lúc Tuyên phu nhân phái người đi gọi thì nên bẩm báo một tiếng. Không có bẩm báo, bây giờ lại tránh không gặp. Yên Vũ không thể không suy đoán, vị Viên thị này bất mãn mình tiếp nhận phòng dệt, muốn ra oai phủ đầu mình ngay từ đầu đây!





Có lẽ là trước kia bà ta trực tiếp nghe lệnh của Tuyên phu nhân, độc quyền ở phòng dệt. Hôm nay lại lòi ra thêm một thiếu phu nhân tới quản lý bà ta, hơn nữa là một thiếu phu nhân không được lão gia và phu nhân trông chờ, bà ta không để vào mắt cũng không lạ.



Vẻ mặt Yên Vũ cũng không hiện ra hờn giận, hỏi thăm tên của các tú nương, rồi khuyến khích động viên bọn họ vài câu, liền bảo bọn họ đi về. Về chuyện tương lai Viên thị thì một câu cũng không nói.



Yên Vũ ra khỏi chính viện, nghe thấy Lưu ma ma nói khẽ với Tuyên phu nhân: “Thiếu phu nhân trẻ tuổi như vậy, trước kia… có lẽ cũng không từng học qua quản lý nhà như thế nào, phu nhân lại mạnh tay giao phòng dệt cho nàng ấy…” Tuyên phu nhân xua tay ngắt lời của bà ta. “Nói thế nào thì bây giờ nàng ta cũng là chính thê của Thiệu nhi, trước kia không học qua, bây giờ phải học. Hiện giờ ở trong viện của Thiệu nhi ít người ít việc, ở bên chính viện này có ta thay nàng ta xử lý, sau này ta già thì sao? Còn có thể thay bọn họ cả đời sao?”



Yên Vũ cụp mắt. Tuyên phu nhân thật ra cũng là một người trong nóng ngoài lạnh.



Nhìn bề ngoài đối với nàng nhiều bất mãn, nhưng trên thực tế thì ngoại trừ ngày đám cưới hôm ấy, vì con trai duy nhất mà tính kế nàng ở bên ngoài, thì cũng không dùng qua bất kỳ thủ đoạn nào đối với nàng.



Hôm nay tự mình đưa tới cửa, thật ra đã chuẩn bị xong sẽ bị làm khó dễ một phen, bà ta cũng không hề làm khó mình.



Ngược lại thật sự cũng được coi là một bà mẹ chồng tốt.



“Lục Bình, ngươi có biết Viên thị của phòng dệt không?” Yên Vũ vừa đi vừa hỏi.



Lục Bình gật đầu. “Nô tỳ biết, bà ta là được mua vào phủ sau khi phu nhân gả tới. Vì tay nghề thêu vô cùng giỏi nên được sắp xếp ở phòng dệt, sau đó con gái của bà ta gả cho con trai của Lưu ma ma, rồi sau đó được đề cử làm quản sự phòng dệt.”



“Là Lưu ma ma bên cạnh mẫu thân?” Yên Vũ hỏi một câu.



“Dạ đúng.”



“Thảo nào ngày đầu tiên liền dám ra oai phủ đầu ta.” Yên Vũ cười nhạt nói.



Tô Vân Châu theo ở phía sau vừa nghe được liền xông tới. “Ai ra oai phủ đầu chủ tử vậy? Xem ta có đánh người đó thành ngoan ngoãn không!”



Yên Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng ta một cái. “Ngươi lại ngứa tay à?”



Tô Vân Châu liên tục gật đầu không ngừng. Trước đây, lúc ở núi Thanh Thành, cả ngày đều có thể cùng các sư huynh đệ so tài. Bây giờ tới Lâm An, nàng ta đã lâu rồi chưa có động thủ một lần. Nếu không luyện một chút, sợ rằng tay chân của nàng ta đều không quen.



“Nếu như ngươi thật sự muốn tìm một người để luyện, không bằng đi tìm công tử đi? Mỗi ngày trời chưa sáng, công tử đều luyện võ ở bên ngoài thư phòng của viện đó.” Lục Bình che miệng cười, nói với Tô Vân Châu.



Tô Vân Châu vừa nghe, ngay tức khắc mở to hai mắt nhìn. “Ta thật sự có thể?”



“Không thể!” Yên Vũ trầm giọng nói. “Lục Bình, ngươi đừng đùa nàng ta, ngươi nói cái gì nàng ta cũng sẽ tưởng là thật.”



Vẻ mặt Tô Vân Châu lập tức sụp đổ. Từ khi bị Tuyên Thiệu châm chọc võ công không tốt, cùng Tuyên Thiệu so tài một phen là chuyện nàng ta luôn tâm tâm niệm niệm.



Yên Vũ không để ý tới nàng ta, tiếp tục hỏi Lục Bình: “Con trai của Lưu ma ma cũng hầu hạ trong Tuyên phủ sao?”



“Vâng, miễn là không thoát nô tịch thì con cái sinh ra đều là nô bộc của Tuyên gia.” Lục Bình tưởng Yên Vũ không biết quy củ này, liền giải thích.



“Con trai của bà ta đang hầu hạ ở đâu?” Trong bụng Yên Vũ có chút suy nghĩ tính toán.



“Nghe nói con trai của bà ta biết vài chữ, làm trong phòng thu chi ở tiền viện của lão gia.” Lục Bình suy nghĩ một chút, lại nói. “Con gái của Viên thị hầu hạ trong phòng trà nước ở ngoại viện, là một việc làm dễ dàng lại thường có tiền thưởng. Nhưng nghe nói Viên thị cũng không hài lòng lắm, đang hoạt động khắp nơi, muốn cho con gái bà ta có thể hầu hạ bên người phu nhân.”



Yên Vũ gật đầu, không nhiều lời nữa, trong lòng đã có dự định.


Nàng tính toán như vậy, thế nhưng hắn lại không so đo chút nào. Có phải là đã định cha hắn nợ Diệp gia của nàng, mà nàng lại nợ hắn…



Tuyên Thiệu làm việc, có lẽ là từ trước tới nay sấm rền gió cuốn, và có lẽ cũng bởi vì Yên Vũ nhờ vả.



Chỉ qua hai ngày, con trai của Lưu ma ma, Vương Sung, liền được dẫn tới trong viện của Tuyên Thiệu. Tuyên Hoà an bài hắn trong khố phòng trong viện, ghi chép tất cả tiền bạc tới lui, thu chi hằng ngày trong viện của Tuyên Thiệu.



Buổi trưa hôm đó, sau khi Vương Sung đến trong viện của Tuyên Thiệu, Lưu ma ma liền vội vã tới.



Yên Vũ đang tay trái chơi cờ với tay phải, nghe thấy Lưu ma ma tới thì để cờ xuống, bảo mời bà ta vào.



“Lão nô bái kiến thiếu phu nhân, cầu thiếu phu nhân mạnh khoẻ!” Lưu ma ma rất cung kính khom người nói.



Yên Vũ đợi bà ta hành lễ rồi mới vội vàng tiến lên đỡ bà ta. “Ma ma, bà là lão nhân bên cạnh mẫu thân, với lại cũng coi như bề trên của ta, sao đa lễ như vậy! Mời bà mau ngồi!”



Lưu ma ma xoa xoa tay, trên mặt có chút thấp thỏm.



“Không nói dối với người, ta thừa dịp phu nhân ngủ mới tới được. Một là thỉnh an với thiếu phu nhân người. Hai là muốn nhìn đứa con trai không nên thân của ta một chút.” Lưu ma ma cười lấy lòng, nói.



Giờ đây, lúc bà ta có chuyện cầu Yên Vũ, bà ta mới cảm thấy hối hận ban đầu đã nói những lời kia ở trước mặt phu nhân. Mặc dù không biết những lời đó có để cho thiếu phu nhân nghe được hay không, nhưng hôm nay biết mình bị người khác nắm ở trong tay, thật đúng là không thoải mái.



Mình trước kia đã quá sai lầm. Cho dù thiếu phu nhân không được phu nhân và lão gia trông chờ như thế nào đi nữa, nhưng trong Tuyên phủ này cũng thật sự là một chủ tử. Mình bất quá chỉ là một nô tài.



“Con trai của bà?” Mặt Yên Vũ mang vẻ ngờ vực.



“À, người không biết cũng không thấy lạ. Nó cả ngày im hơi lặng tiếng, một đứa không có thành tựu. Sáng hôm nay, người tên Vương Sung được điều đến từ trong phòng thu chi của chính viện chính là con trai của nô tỳ.” Lưu ma ma ngượng ngập vừa cười vừa nói.



“À!” Yên Vũ làm ra bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Ta mới vào cửa, trong phủ có rất nhiều chuyện đều không hiểu rõ lắm. Hắn làm việc ở ngoại viện, có lẽ là tướng công an bài, không có qua chỗ này của ta. Nhưng tối hôm qua tướng công thật ra có nói một câu, nói có một người trong phòng thu chi của chính viện rất là thông minh, tự mình đã nghĩ ra một phương pháp nhớ sổ sách rất là tiện, liền muốn lấy từ chỗ cha qua để chỉnh sửa sổ sách trong viện này của chúng ta.”



“À, à, thì ra là như vậy…” Lưu ma ma là của hồi môn Tuyên phu nhân mang tới từ nhà mẹ đẻ, coi như là nhìn Tuyên Thiệu lớn lên, sao lại không biết tính tình của Tuyên Thiệu?



Con trai mình thân vô trường vật*, đừng nói công tử nhớ tới hắn, e là ngay cả con người của hắn cũng không được biết đến. Trong lời này có mang ngụ ý, lại có thể lộ ra sự sủng ái của công tử đối với vị thiếu phu nhân ở trước mặt này.



(*trắng tay, không có gì cả)



Thiếu phu nhân dựa vào cưng chiều của công tử, muốn gây khó dễ con trai bà cũng là chuyện dễ dàng đi?



“Vậy, chẳng biết nó chỉnh lý xong trương mục thì có trở về không?” Lưu ma ma lại hỏi.



Yên Vũ cười. “Ma ma muốn bảo hắn trở về tiếp tục làm một người âm thầm của phòng thu chi?”



Lưu ma ma kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu phu nhân một cái rồi lại lập tức cúi đầu xuống.



Yên Vũ nghe được tiếng tim đập đột nhiên tăng nhanh của bà ta, tuần tự khuyên bảo, nói: “Nếu hắn thật sự có tài, chẳng phải Tuyên gia có thật nhiều cửa hàng bên ngoài sao? Trong tay tướng công cũng có mấy cửa hàng không lớn không nhỏ, có lẽ hắn cũng có thể đảm nhiệm được chưởng quỹ của một cửa hàng.”



Tiếng tim đập của Lưu ma ma đã loạn nhịp, môi hơi run run, không biết là khẩn trương hay là kích động. “Thật, thật sự? Không phải thiếu phu nhân đang đùa lão nô chứ?”



Yên Vũ cười khẽ. “Cũng phải hắn bằng lòng mới được.”



“Bằng lòng, bằng lòng. Chuyện như thế, không lý gì không bằng lòng!” Lưu ma ma liên tục gật đầu, chợt nghĩ đến cái gì, lập tức đứng dậy hành đại lễ với Yên Vũ.