[Dịch]Yêu Cung
Chương 1113 : Khúc nhạc dạo giết chóc (1)
Ngày đăng: 12:41 06/09/19
- Tiền bối, từ trước đến nay ta không biết mình sống đến hiện tại có ý nghĩa gì, cũng không biết sau này ta nên tiếp tục sống như thế nào.
Bì Vân Liệt rất thẳng thắn thành khẩn, thậm chí có thể nghe ra trong lời nói của hắn có mấy phần oán giận.
Âu Dương không trách Bì Vân Liệt oán giận, hắn có thể minh bạch ý tứ của Bì Vân Liệt. Kỳ thực trên thế giới này kẻ ăn chơi trác táng đâu chỉ có nghìn vạn. Chuyện công tử thế gia dựa vào cha mẹ ăn chơi phá phách mỗi ngày đâu chỉ xảy ra vài trăm lần, chỉ có điều một số nơi sẽ tiến hành đưa ra ánh sáng, một số nơi lại lặng lẽ bỏ qua mà thôi.
Một thế giới vốn có đủ loại nhân vật mới là thế giới hoàn mỹ, ngươi vĩnh viễn không nên tưởng tượng một thế giới chỉ có người tốt, bởi vì đó là chuyện căn bản không có khả năng. Không phải có một câu ngạn ngữ rất hay sao, chỉ cần là nơi có ánh sáng, khẳng định sẽ có hắc ám tồn tại.
Đây là trật tự thế giới, và Âu Dương cũng chưa từng có dự định thay đổi trật tự thế giới. Cho nên không nói Bì Vân Liệt, cho dù là hắn cũng không biết mục tiêu cuộc sống sau này của Bì Vân Liệt là cái gì .
- Tiếp tục làm một công tử ăn chơi cũng rất tốt. Ngươi phải biết rằng, công tử ăn chơi là một chức nghiệp rất có tiền đồ, chức nghiệp này yêu cầu tố chất bản thân không cao, nhưng yêu cầu đối với vị trí của bản thân lại rất cao. Trước kia mục tiêu lớn nhất của ta chính là làm một công tử ăn chơi!
Âu Dương nói không sai, trước kia khi hắn còn là một cô nhi đáng thương, còn là một đứa trẻ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hắn thậm chí nghĩ nửa đêm có một người mặc tây trang chạy đến trước mặt mình, sau đó cầm tay mình chẳng biết xấu hổ nói:
- Thiếu gia! Ta là Lý quản gia, kỳ thực mấy năm qua ta chính là quản lý tài sản cho thiếu gia, chỉ cần thiếu gia ký tên, những thứ này đều là của ngươi . . .
Đương nhiên, bản thân Âu Dương cũng biết huyễn tưởng này căn bản không thế là hiện thực. Nhưng sợ rằng rất nhiều người bình thường sẽ có một mộng tưởng không tầm thường. Nhưng Bì Vân Liệt của chúng ta lại không có giác ngộ này, bản thân hắn là một người không tầm thường, dĩ nhiên không có giác ngộ không tầm thường, thân là một công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng, hắn lại có dự định vứt bỏ, chứ không phải rất ngưu bức đứng ở đó nói cho người ta biết cha hắn là Bì Khánh Phong . . .
- Tiền bối, nếu như ta muốn tu luyện. . .
Bì Vân Liệt mới nói được phân nửa Âu Dương đã trực tiếp kêu lên:
- Đình chỉ! Đình chỉ! Bản thân ngươi không biết thân thể của mình yếu ớt như thế nào sao? Hiện tại thân thể của ngươi đừng nói là tu luyện, cho dù chỉ đánh một quyền đơn giản nhất cũng khó khăn. . .
- Lẽ nào tiền bối không có gì biện pháp gì sao?
Bì Vân Liệt nhìn Âu Dương, trong mắt hắn mang theo kỳ vọng nồng đậm, hắn biết Âu Dương có lẽ có một số biện pháp có thể đề cao tố chất thân thể của hắn, khiến hắn đạt được tiêu chuẩn có thể tu luyện .
Nhưng Âu Dương lại lắc đầu nói:
- Ta xác thực có rất nhiều cách, thậm chí ta có thể không cần tốn nhiều sức cho ngươi đạt được trình độ của phụ thân ngươi, thậm chí còn có thể cao hơn, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi thực sự muốn như vậy sao?
Nghe thấy nửa câu đầu của Âu Dương, Bì Vân Liệt rất kích động, nhưng câu nói phía sau lại khiến hắn rơi vào trầm tư. Hắn không còn là thanh niên nông nổi như trước, không phải nghe thấy ở đâu có cô nương xinh đẹp lại vội vàng chạy tới làm hại người ta. Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Bì Vân Liệt cũng biết suy nghĩ.
- Có lẽ không phải. . .
Bì Vân Liệt không nói dối, hắn không giống như Âu Dương truy cầu lực lượng đỉnh phong, từng bước trèo lên, Bì Vân Liệt biểu thị đó không phải truy cầu của mình.
- Vậy mục tiêu sống của ta là cái gì?
Bì Vân Liệt nhìn Âu Dương, nếu hắn thật sự không nghĩ ra cách thì phỏng chừng hắn cũng không hỏi người khác vấn đề như vậy.
- Mục tiêu sống của ngươi kỳ thực chính là tương lai của ngươi, nhưng ta khuyên ngươi là, nếu ngươi đã bước ra khỏi cuộc sống u ám trước đây, vậy thì cũng đừng bước chân lại vào!
Âu Dương nói rất có đạo lý, bất kể công tử ăn chơi là chức nghiệp rất có tiền đồ, nhưng chức nghiệp này bình thường đều là chức nghiệp vạn người thóa mạ, cho nên tính nguy hiểm vẫn rất cao. Hiện tại Bì Vân Liệt đang có cha hắn che chở, chờ cha hắn tiến vào Chân Linh Giới, hắn rất dễ bị người ta làm thịt!
Bì Vân Liệt cúi đầu trầm tư hồi lâu, trên mặt hắn mang theo vẻ tiếc nuối nồng đậm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Dương nói:
- Tiền bối có biết tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta là gì không?
- Là gì?
Âu Dương thấy Bì Vân Liệt coi trọng lời nói ra như vậy, cũng biết hài tử này có lẽ vẫn còn mộng tưởng, chỉ cần có mộng tưởng chính là hài tử tốt.
- Tiếc nuối lớn nhất của ta chính là không được Vân Sinh công chúa.
Những lời này của Bì Vân Liệt khiến Âu Dương suýt nữa từ trên ghế ngã xuống. Những lời này quá chấn động. Thân là tri kỷ kiếp trước của Vân Sinh công chúa, hắn phiền muộn phát hiện, tri kỷ của mình đã rơi vào vũng bùn đáng buồn, một tên công tử ăn chơi như vậy....không....nên nói là một gia hỏa từng là công tử ăn chơi trác táng coi trọng Vân Sinh công chúa như vậy, rút cuộc là phúc hay là họa đây?
- Ngươi nghĩ. . .
- Không sai, ta muốn thay đổi thành một con người mới, ta muốn để Vân Sinh công chúa cam tâm tình nguyện lấy ta!
Khi Bì Vân Liệt nói ra những lời này, cho dù là Âu Dương cũng phải tán thưởng hắn. Không vì thứ gì khác, đơn giản là Âu Dương cảm thấy Bì Vân Liệt thật sự rất đàn ông. Không nói những cái khác, chỉ nói đến suy nghĩ của Vân Sinh công chúa đối với Bì Vân Liệt cũng biết Bì Vân Liệt muốn theo đuổi được Vân Sinh công chúa tuyệt đối là khó khăn hơn Âu Dương chiến thắng Thiên Vương rất nhiều.
Đối chọi với Thiên Vương chỉ cần liều mạng là được, mặc dù hai người có chênh lệch, nhưng dù sao hiện giờ còn chưa mặt đối mặt, Âu Dương cũng không biết chênh lệch này có phải là chênh lệch không thể đảo ngược hay không. Còn Bì Vân Liệt và Vân Sinh công chúa tuyệt đối là tồn tại không thể đảo nghịch, Âu Dương nghĩ, cho dù Bì Vân Liệt là tình thánh, muốn có được Vân Sinh công chúa cũng phải phun máu.
- Mục tiêu cuộc sống rất tốt, sợ rằng ngươi phải theo đuổi mục tiêu này suốt đời.
Âu Dương gật đầu, hắn cũng không phản đối Bì Vân Liệt theo đuổi Vân Sinh công chúa, nhưng hắn chỉ có một yêu cầu, cho nên hắn mở miệng nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, kiếp trước của Vân Sinh công chúa chính là bằng hữu tốt nhất của ta, cho nên ta tuyệt đối không cho phép người tổn thương nàng, cho nên ngươi hiểu rõ, nếu như ngươi ôm tâm tính bỡn cợt....
- Tiền bối suy nghĩ nhiều rồi, Bì Vân Liệt ta trước đây là kẻ không ra gì, nhưng ta thề ta thật sự rất thích Vân Sinh công chúa.
Những lời này Bì Vân Liệt nói rất nghiêm túc, ngươi tin hay không Âu Dương không biết, dù sao Âu Dương cũng tin.
- Hy vọng lớn nhất của ta chính là nàng có thể được hạnh phúc, bất luận là nàng lấy một hoàng đế hay một tên ăn mày, chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc là ta thoả mãn rồi.