[Dịch]Yêu Cung
Chương 1207 : Giết chết ngươi từ trong nội tâm
Ngày đăng: 12:43 06/09/19
- Ngươi có từng thấy Nghi Quân ra tay chưa, đây là Thiên Quân chi kiếm của Nghi Quân!
Thanh âm của Thiên Vương phát sinh, vô số mảnh nhỏ ngôi sao chậm rãi ngưng tụ trên tám màn đen, cuối cùng hợp thành một Nghi Quân khổng lồ, còn Thiên Quân chi kiếm do Thiên Vương biến thành lại nằm trong tay Nghi Quân.
Một ẩn đạo bị xé mở, một linh hồn vô cùng mờ mịt từ trong ẩn đạo đi ra, sau đó tiến vào thân thể Nghi Quân do mảnh vỡ ngôi sao tạo thành.
Theo linh hồn bước vào, Thiên Vương bứt ra, con người kia cũng mở mắt. Lúc này hắn giống như là huyết nhục, giống như một con người thật sự, tay cầm Thiên Quân chi kiếm nhìn Âu Dương.
- Nghi Quân...
Nhìn thấy màn này Âu Dương ít nhiều có chút rợn tóc gáy, dù sao Nghi Quân cũng chết đã lâu, lúc này Thiên Vương lại dùng phương thức như vậy hồi sinh Nghi Quân, khoa trương nhất chính là, Nghi Quân cũng không chỉ là một linh hồn khôi lỗi, mà là Nghi Quân chân chính, nói cách khác lúc này hắn chính là một phân thân của Thiên Vương. Một phân thân sở hữu tư duy tự chủ.
- Còn nữa!
Thiên Vương phảng phất còn cảm thấy chưa đã nghiền, thân thể hắn lại biến hóa, lại có thêm vô số mảnh vỡ ngôi sao bắt đầu tổ hợp, một bóng người lại xuất hiện trên trời cao.
Mây đen bỗng nhiên dựng lên, trong mây đen, một đạo linh hồn được sinh ra, đạo linh hồn này tay cầm một viên minh châu màu vàng, minh châu phảng phất như thái dương soi sáng thế giới.
Cùng với quang huy của minh châu chớp động, linh hồn và thân thể ngôi sao hoàn thành liên kết, một bóng người mà Âu Dương vô cùng quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Âu Dương, Trịnh Tú Nhi! Vu Tổ Trịnh Tú Nhi. . .
- Rất hoài niệm cảm giác này đúng không! Ngươi xem...
Ngón tay Thiên Vương lại tiếp tục điểm ra, vô số linh hồn từ trong thời không bay ra, những linh hồn này đều là những người Âu Dương quen biết, nói đúng hơn là những người đã chết trong tay Âu Dương.
- Ngươi cho rằng ta là tà ác sao? Nhìn đi! Nhìn xem rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu người, nhìn xem đã có bao nhiêu chết trong tay ngươi....
Mảnh vỡ ngôi sao vô tận hợp thành mấy trăm, mấy nghìn, mấy vạn một thậm chí hơn một trăm triệu...
Âu Dương run rẩy nhìn những thân ảnh xuất hiện ngày càng nhiều. Hàng nghìn vạn cốt khô, con đường mình đi đến bây giờ đã bước qua hàng nghìn vạn cốt khô này sao? Bản thân Âu Dương không biết đáp án nay, nhưng hôm nay Thiên Vương đã dùng phương thức chủ quan nhất hiện ra đáp án này trước mặt mình, để mình nhìn thấy hai tay mình đã nhuộm đầy máu tươi.
- Ha ha ha... Sát thần, Âu Dương hoàn toàn xứng đáng với hai chữ sát thần, ta là chủ đạo của rất nhiều bi kịch, nhưng tính ra máu tươi trên tay ta còn không nhiều bằng ngươi...
Thiên Vương nói xong, toàn thân bắt đầu biến thành một cái bóng cực lớn. Cùng với sự biến hóa của Thiên Vương, tất cả linh hồn đều biến mất, tất cả ngôi sao cũng nghiền nát, biến thành một trận mưa ngôi sao lao về phía Âu Dương.
Mỗi một ngôi sao đều sở hữu lực lượng đánh nát thiên địa, khi cơn mưa ngôi sao vô tận đánh lên người Âu Dương, trong nháy mắt Âu Dương cảm giác như có vô số viên đạn xuyên thủng thân thể mình, trên thực tế đây là một loại ảo giác, bởi vì mỗi ngôi sao đều có chứa lực lượng linh hồn.
Dùng tinh thần đương nhiên không thể giết chết Âu Dương, nhưng những linh hồn này đều mang theo oán niệm của những người đã chết trong tay Âu Dương, chỉ một lát sau, Âu Dương đã bị oán niệm bám chặt, hắn phát giác mình đang bị đưa vào hàng lang luân hồi, xung quanh đều là linh hồn muốn lấy mạng mình.
- Cút!
Âu Dương căm tức, linh hồn hỏa diễm điên cuồng thôi động, tất cả linh hồn bị đốt thành tro tàn biến mất không thấy.
- Hừ! Muốn dùng loại ảo cảnh này mê hoặc ta sao? Thiên Vương, chút thủ đoạn này của ngươi còn chưa đủ...
Linh hồn hỏa diễm trên người Âu Dương đã biến thành một dòng xoáy cực lớn, dòng xoáy phảng phất như muốn thôn phệ thiên địa, dòng xoáy không ngừng mở rộng, đã từ dòng xoáy linh hồn biến thành biển linh hồn.
Nhưng Âu Dương phát hiện một vấn đề cổ quái, đó chính là bất luận mình mở rộng linh hồn hỏa diễm như thế nào, thế giới này đều phảng phất như vô biên vô hạn, những oán niệm bị linh hồn hỏa diễm của mình thiêu cháy lại có thể một lần nữa sống lại. Cái này giống như luân hồi vĩnh hằng, mình có thể giết chết bọn họ, nhưng bọn họ cũng có thể sống lại vô hạn!
- Ha ha ha ha! Ảo cảnh? Ha ha.... Âu Dương, đạt đến cảnh giới như chúng ta, còn có ảo cảnh sao? Ta sớm đã ngôn xuất pháp tùy, cái này không phải ảo cảnh, cái này vốn là sợ hãi trong trái tim ngươi! Không ngờ ngươi cũng biết sợ hãi. Con đường của ngươi sai rồi. Chí cao vô thượng là phải chặt đứt tất cả tình cảm, chặt đứt tất cả nghiệt duyên. Đây mới là chí cao vô thượng! Con đường của ngươi đã sai rồi.
Thiên Vương đứng giữa linh hồn hỏa diễm, lúc này Thiên Vương chỉ cách Âu Dương một thước, Âu Dương tiến lên một bước là có thể dễ dàng bắt được Thiên Vương. Thế nhưng Âu Dương không làm như vậy, bởi vì chiến đấu giữa cấp bậc cường giả như bọn họ đã không phải là ta dùng đao chém chết ngươi, ngươi dùng đao chém chết ta.
Chỉ cần thiên địa còn chưa bị hủy diệt, Thiên Vương có thể vô hạn sống lại, bản thân Âu Dương cũng như vậy.
Thiên Vương đủ ác độc, phương thức này tuyệt đối mạnh hơn bất cứ phương thức dùng lực lượng nào khác.
- Âu Dương! Đền mạng cho ta...
Một linh hồn sứt mẻ phá tan linh hồn hỏa diễm đánh lên người Âu Dương, khi linh hồn đánh đến Âu Dương, trên Thứ Kiêu Cung, một mũi tên huyết sắc bay ra, tru sát linh hồn này.
Nhưng Âu Dương vẫn không động đậy. Đây là một kiếp, đây là kiếp nạn lớn nhất Thiên Vương đưa cho Âu Dương, loại tất sát từ trong nội tâm này thật sự rất khó phá giải.
Thiên Vương đã rời xa Âu Dương, ngồi sát biên giới hành lang luân hồi, nhìn Âu Dương ở trong luân hồi, Thiên Vương thản nhiên nói:
- Ta lấy sinh chứng đạo, bước lên chí cao vô thượng. Ngươi lại lấy sát và tử để chứng đạo, ngươi làm sao so sánh được với ta. Ngươi làm sao đánh bại ta? Nhân sinh quả nhiên là cô độc không gì sánh được, cả đời này muốn cầu một lần thất bại cũng khó khăn...
Nếu như những người khác nói những lời này, có thể là tự kỷ tới cực điểm. Nhưng Thiên Vương có tư cách này, trong thiên hạ người chưa bao giờ thất bại có lẽ chỉ có một mình Thiên Vương, từ khi hắn sinh ra cho tới bây giờ, bất cứ lúc nào Thiên Vương cũng chưa ngã xuống chưa từng thất bại...
Linh hồn hỏa diễm cũng bắt đầu dần dần vô lực, dưới trùng kích của vô số linh hồn, linh hồn hỏa diễm được xưng là hủy diệt tất cả cũng lần đầu tiên thất bại! Hỏa diễm bắt đầu dần dần yếu bớt. Phạm vi biển linh hồn không ngừng thu nhỏ, Âu Dương phảng phất như một kẻ mất trí, trong mắt mang theo vài phần mờ mịt và không biết làm sao. Lúc này trong lòng Âu Dương chỉ có một vấn đề, một đường giết nhiều người như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Đây là tín niệm đổ nát. Tín niệm của Âu Dương không hề yếu, nhưng khi tín niệm của ngươi đối mặt với vô số oán niệm, chỉ cần một khe hở là có thể tan vỡ.
Âu Dương chính là như thế, nếu như không có nhiều lần luân hồi chuyển thế như vậy, mà bảo trì trái tim giết chóc trước kia, như vậy hiện tại những linh hồn này tuyệt đối không có khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp gì với hắn. Nhưng xui xẻo là mỗi lần luân hồi, Âu Dương lại đổi một tâm cảnh khác nhau, thậm chí tâm cảnh hiện tại cũng không cách nào đối mặt với mình trước kia.