[Dịch]Yêu Cung

Chương 502 : Kiêu ngạo (2)

Ngày đăng: 12:32 06/09/19

Liên Vân nghe Đạm Thai Minh thốt lời vội hét: - Mau chạy! Liên Vân rống to xong bỏ chạy ra xa. U Nguyệt Ảnh lập tức dẫn đám Thái Nhất tông đuổi theo sát Liên Vân. Người Vạn Tiên sơn mới nãy đã rút đi, bởi vậy chỗ này số người còn ở lại không có bóng dáng Vạn Tiên sơn, Thái Nhất tông. Khi số người còn đứng dây thắc mắc tại sao Liên Vân, U Nguyệt Ảnh bỏ chạy nhanh như vậy thì thấy trên bầu trời sắc mặt Âu Dương biến cực kỳ khó coi. Âu Dương từ xa nhìn Đạm Thai Minh, nói: - Đạm Thai huynh, cần gì như vậy? Dùng sinh mệnh cược dị thế giới hư vô, có đáng không? Dưới chân Đạm Thai Minh đã đốt lên ngọn lửa đen, lửa dùng thân thể gã làm nhiên liệu từ từ bốc cháy lên trời, dường như định đốt gã thành tro tàn. Đạm Thai Minh đứng đó, mới rồi gã đã châm đốt tất cả lực lượng của mình, Hắc Tu thuật cũng bị gã đốt sạch. Gã dùng sinh mệnh mở ra cánh cửa thếgiới chưa biết, bây giờ gã đã đốt hết lực lượng, chết chóc sắp ập xuống người gã. Đạm Thai Minh nói: - Âu Dương huynh, trước giờ không có cái gì là sinh mệnh đáng giá hay không, ta là người của Đạm Thai gia, từ nhỏ ta là một đứa trẻ kiêu căng, ta cuồng vọng tự đại nhưng gia tộc này bao dung ta. ở trong mắt người khác gia tộc này có vấn đề, nhưng với ta nó là nhà, vì bảo vệ nhà, trả giá mạng sống cũng đáng. Lửa đã đốt đến eo gã. - Âu Dương huynh, ta dùng sinh mệnh cuối cùng cược mở ra thế giới chi môn, có lẽ đây chẳng qua là một tiểu thế giới, ngươi có thể dễ dàng phong ấn, có lẽ nó là thiên môn... Khi thốt ra hai chữ thiên môn thì lửa đen hoàn toàn nuốt Đạm Thai Minh, Hắc Thần Vu giả nhưng lại dùng cách này kết thúc sự sống của mình. Thiên tài trong thiên tài, sáu mươi tuổi bước vào pháp thân, được tiếng là trăm tuổi có thể trùng kích Đại Đế, siêu cấp thiên tài, Hắc Thần Vu giả, có thể nhìn xuống thiên hạ, Đạm Thai Minh. Thế mà cuối cùng gã dùng cách này chấm dứt mạng sống, khiến Âu Dương thấy rất xót xa. Thật lòng ban đầu Âu Dương không định giết Đạm Thai Minh, cái tên cực kỳ kiêu ngạo này dù nói mỗi câu là khiến người ta ghét, nhưng hắn nhìn ra thiên tài này rất cô đơn. Cuộc đời gã trôi qua trong kiêu ngạo và tự tôn, dù đối diện áp lực của hắn thì Đạm Thai Minh vẫn giữ kiêu ngạo thiên tài nên có. Đối diện thiên hạ đệ nhất Thần Tiễn Âu Dương, có thể bình tĩnh như Đạm Thai Minh e rằng không có một ai, nếu cho gã thời gian để trưởng thành thì sẽ thành nhân vật xưa nay chưa từng có. Đáng tiếc, trách thì trách gã sinh ra trong Đạm Thai gia, sinh ở thời địa này. Âu Dương không phải là thiên tài, hắn từ tiểu thế giới đã không là thiên tài, hắn là thiên tài chung kết giả. Âu Dương một đường đạp trên đầu thiên tài đi đến hôm nay. Thiên tài sinh cùng thời với Âu Dương đều đối mặt một điều, đó là bi ai bị chung kết. Thời này này thuộc về Âu Dương, dù quang hoàn thiên tài có chói lọi bao nhiêu cũng khó mà đỡ được chiến trung trong tay hắn. - Ài, Đạm Thai Minh, lấy thiên phú của ngươi, đợi ta chung kết bí mật viễn cổ rồi trong ngàn năm chắc chắn ngươi có thể trùng kích phi tiên. Âu Dương có chút cảm thán, từ rất lâu về trước hắn đối với Đạm Thai Minh không đơn giản là đối thủ, cái tên kiêu ngạo này có chút giống với hắn, hai ngươi là đối thủ mà cũng xem như là bằng hữu yên lặng cùng nhau.