[Dịch]Yêu Cung
Chương 711 : Nên đi rồi
Ngày đăng: 12:34 06/09/19
Từ xưa, quốc gia này đã có rất nhiều truyền thuyết thần tiên. Nhưng cho đến nay truyền thuyết chỉ là truyền thuyết. Âu Dương làm như vậy là muốn nói cho toàn thế giới biết, trên đời này thật sự có thần tiên. Chẳng qua các ngươi đã không thể làm thần tiên được nữa.
Âu Dương biết mỗi người đều có khí tức trong thân thể. Nếu có một ngày có ai sáng tạo ra một công pháp giống như phương pháp thánh chiến có lẽ một ngày nào đó trên địa cầu lại có truyền thuyết về thần tiên.
Một người đàn ông nói với bạn gái đang khóc định chia tay:
- Mau nhìn kìa! Trên trời có người!
Cô gái nghe vậy càng khóc dữ hơn:
- Yến Phong, đừng lừa ta nữa. Từ trước tới giờ ngươi luôn gạt ta, không lẽ lần này chia tay ngươi cũng muốn gạt ta sao?
- Thật sự, trên trời thật sự có người đang bay!
Người đàn ông tên gọi Yến Phong cảm thấy mình rất oan uổng. Phải biết rằng gã nói trên trời có người bay còn buồn cười hơn tất cả lời nói dối trước kia của gã gộp lại, nhưng đó lại là sự thật.
- Tốt! Nếu lần này trên trời thật sự có người đang bay thì ta sẽ bỏ qua mọi chuyện, gả cho ngươi!
Cô gái làm bộ dáng ngươi đừng hòng lừa ta nữa, nhìn lên trời. Nhưng khi ngẩng đầu thì nàng há hốc mồm tròn như quả trứng gà.
Đúng vậy, trên trời đúng là có người bay. Đó chính là Âu Dương. Âu Dương không chỉ bay, hắn còn chào họ rồi biến thành cái bóng tiến về phía trung tâm thành phố.
- Cái...cái này sao có thể...
Cô gái che miệng, dù nàng phỏng đoán cỡ nào cũng không hiểu tại sao có người bay trên trời được?
- Ha ha, chắc chắn là thần tiên. Xảo Linh, nàng xem đi, ngay cả thần tiên đều chứng kiến tình yêu của chúng ta. Nàng còn chờ cái gì! Gả cho ta đi!
Yến Phong cười ôm Xảo Linh vào ngực, mặc dù gã không tin thần tiên lắm nhưng bây giờ có thê tử thì gã cảm thấy sau này phải nên bái thần phật.
- Nhìn kìa! Trên trời có người đang bay!
Câu nói này trong một ngày này phát ra từ miệng nhiều người trong thành phố. Rất nhiều người ùa lên các cao ốc để xem. Nhưng dù là ai định ghi lại hình ảnh này đều thất bại, vì họ đều gặp tình huống giống như những người trên máy bay, thiết bị gì cũng không thể khởi động.
Trường thể thao Tương Thành, hôm nay là kỷ niệm thành lập trường mỗi năm một lần. Lúc này Trường thể thao Tương Thành đang tổ chức kỷ niệm thành lập trường. Từ bốn phương tám hướng có rất nhiều nghệ sĩ được mời đang cố ý chạy tới diễn xuất cho các kiện tướng thể thao tương lai của quốc gia.
Lúc này trong sân thể dục Trường thể thao Tương Thành có thể nói là đông người. Âu Dương đứng trên tầng mây nhìn xuống dưới. Trong mắt hắn lóe ánh sáng màu vàng. Dù có nhiều người tồn tại nhưng Âu Dương chỉ cần liếc mắt liền tìm thấy người hắn muốn tìm.
Âu Dương bỗng nảy ra một ý nghĩ:
- Có lẽ ta cần để lại một mạch tại đây!
Nghĩ như vậy, Âu Dương giống như hùng ưng từ trên trời rạch phá đám mây đáp xuống.
Có một học sinh Trường thể thao Tương Thành trông thấy Âu Dương từ trên trời đạp xuống thì la to lên:
- Chết tiệt! Thiên Sơn có người! Bà nội nó, không lẽ đây cũng là buổi biểu diễn hôm nay?
Gã hét to khiến nhiều người ngẩng đầu nhìn lên trời, phút chốc sân thể dục biến thành cái chợ.
Ầm!
Sân thể dục giống nồi chảo tạc nổ, rất nhiều người đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn trời.
Ầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên. Một bóng người đáp xuống chính giữa sân thể dục, không khí thổi mặt cỏ xung quanh xào xạc. Âu Dương đứng chính giữa sân thể dục. Hắn nhìn thấy toàn cảnh xung quanh. Hắn biết đây là nơi hắn sẽ rời khỏi thế giới này.
- Vĩnh biệt! Lần này từ biệt, không biết phải mất mấy ngàn hay mấy vạn năm mới có thể quay về!
Nói thật là đến giờ phút này Âu Dương bỗng có cảm giác lưu luyến. Mặc dù thời gian ở thế giới kia lâu hơn thế giới này rất nhiều, nhưng con người dù sao cũng có cảm tình.
- Tĩnh tỷ!
Mắt Âu Dương nhìn về một điểm. Khi hắn thốt ra những lời này thì xung quanh hắn xuất hiện một bình chướng vàng nhạt. Vẻ mặt Lưu Tĩnh ngơ ngác bị hắn kéo vào trong bình chướng.
- Tĩnh tỷ?
Nhìn thấy Lưu Tĩnh, Âu Dương phát hiện người này đúng là yêu nghiệt. Trước kia còn đỡ, dù gì mới mười bảy tuổi. Nhưng hiện tại Lưu Tĩnh đi đâu trăm phần trăm cũng khiến người ta ngoái nhìn.
- Ngươi là Âu Dương?
Mặc dù bộ dạng Âu Dương đã thay đổi nhưng Lưu Tĩnh vẫn dùng giọng điệu nghi vấn hỏi ra. Bởi vì từ nhỏ đến lớn chỉ có mình hắn gọi nàng là Tĩnh tỷ!
Âu Dương cười tủm tỉm nói:
- Xem ra tri kỷ vĩnh viễn là tri kỷ. Dù ta thay đổi hình dáng cỡ nào thì Tĩnh tỷ vẫn biến ta là ai!
Nhưng khi Âu Dương thốt ra câu này thì Lưu Tĩnh liền khóc òa nhào vào ngực hắn.
Âu Dương nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Tĩnh. Hắn biết nàng làm như vậy không phải vì tình yêu nam nữ mà kích động bởi mất đi lại có được.
Âu Dương cười khẽ, nói:
- Tĩnh tỷ, đừng kích động. Ta sắp ra đi, lần này đi sợ là vĩnh biệt. Có chút chuyện ta cần ngươi làm giúp ta. Ở thế giới này người duy nhất ta tin tưởng chỉ có mình ngươi.
Lưu Tĩnh nghe Âu Dương nói sắp đi thì vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Đi? Ngươi lại định chạy đi đâu?
Nên biết rằng Âu Dương một đi bảy năm không trở lại. Nếu ở Tiên Giới bảy năm chỉ là một chớp mắt, nhưng đối với người bình thường thì cuộc đời có bao nhiêu lần bảy năm?
Âu Dương rất xúc động nói:
- Đến thế giới thuộc về ta. Tĩnh tỷ, còn nhớ ta đã nói với ngươi thế nào không? Ta không thuộc về thế giới này. Ta có nhà của mình, có mộng của mình. Mói theo cách của ngươi là hãy xem ta như thiên sứ bất cẩn gãy cánh, từ thần giới rơi xuống đây. Bây giờ cánh đã lành, cuối cùng ta cũng phải quay về thế giới kia!
Mắt Lưu Tĩnh đong đầy lệ.
Bằng hữu chơi từ nhỏ đến lớn, lúc cãi lộn đánh nhau không cảm thấy gì. Nhưng nếu có ngày bằng hữu vĩnh biệt thì tin rằng không mấy ai có thể kiên cường đối diện với điều đó được.
Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương, nói:
- Vậy chúng ta còn có thể gặp lại không?
Tuy câu nói này nghe rất mập mờ nhưng hai người không hề nghĩ lung trung.
Một luồng sáng vàng chợt lóe trong tay Âu Dương. Một hạt giống phương pháp thánh chiến tiến vào đầu Lưu Tĩnh. Âu Dương biết đây là điều duy nhất hắn có thể làm. Nhiều nhất, hắn chỉ có thể chôn hạt mầm giống này xuống thế giới này. Hắn muốn để lại phương pháp thánh chiến là điều không thể.
Trên đời không có của chùa. Hạt giống đó bao gồm vài loại tiểu chiến ý trong phương pháp thánh chiến. Nếu có một ngày có người dựa theo những chiến ý này diễn hóa ra phương pháp thánh chiến thì người đó sẽ thấy tất cả điều hôm nay Âu Dương đã làm. Khi đó tương đương với lúc Âu Dương khai tông lập phái.
Người tu luyện đặc biệt chú trọng truyền thừa. Âu Dương biết, dù là mấy vạn năm thậm chí mấy chục vạn năm về sau mới có người nhớ đến tất cả, dù cho bọn họ không thể tìm ra được tên của hắn thì ít nhất có một điều là Âu Dương vĩnh viễn là tổ sư khai sơn mạch này trên địa cầu.
Âu Dương nói:
- Ta xem như là tổ sư khai sơn thế giới này. Ta để lại một hạt giống đủ cho ngươi bất tử. Nếu ngươi có thể tìm ra hạt giống đó thì có lẽ đời này chúng ta còn có ngày gặp nhau!