[Dịch]Yêu Cung

Chương 728 : Kéo màn che (1)

Ngày đăng: 12:34 06/09/19

Thời đại lớn, thời đại một vạn ngàn cường giả thoải mái tung hành. Có thể nói mỗi một cường giả đều chờ mong thời đại kia xuất hiện. Mặc dù mình không có tư cách tranh hùng thiên hạ, nhưng có thể nhìn thấy quần hùng tranh giành cũng đủ làm bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Lúc này nhiệt huyết của Âu Dương đã có chút sôi trào. Âu Dương không biết về những lời tiên đoán gì đó liên quan với thời đại lớn. Nhưng Âu Dương nhớ tới những chuyện liên quan tới Chiến tộc khi hắn nhìn thấy qua thi sơn huyết hải. Thời điểm phương pháp thánh chiến lại hiện thế, Chiến tộc sẽ sống lại. Chẳng lẽ nói thời đại lớn thật sự sẽ đến sao? - Bất kể là thời đại nào, ta đều là kẻ huỷ diệt! Trong lòng Âu Dương lặng lẽ nhắc nhở mình. Tuy rằng Âu Dương đã vô số lần nói mình phải bình tĩnh, nhưng ông trời cho hắn ba sinh mạng, để hắn trở lại nơi này. Nếu là mình chỉ là một người không có tiếng tăm gì trong thời đại lớn, làm người chứng kiến, vậy quả thực quá thất bại. Nếu đạt được phương pháp thánh chiến, làm người dẫn dắt của thời đại lớn, vậy tương lai để mình làm kẻ huỷ diệt của thời đại lớn kia. Chiến tộc thiên thu? Không sai. Cho tới nay mỗi chủng tộc đều nói như vậy. Nhưng trên thực tế rốt cuộc là ai kết thúc thời đại lớn, trước sau đều một điều bí ẩn. Có người nói thời đại lớn đó là một thời đại phát triển tới đỉnh phong. Có người nói vào thời điểm sắp kết thúc, thời đại lớn sẽ sinh ra một người chí cao vô thượng. Cuối cùng người chí cao vô thượng này sẽ ra tay kết thúc tất cả những thứ này. Tuy nhiên đây đều là truyền thuyết. Chưa hề có bất kỳ ai chứng thực được điều này. - Các ngươi lên tiên thuyền lần này ra biển, hay đợi được lần tiếp theo? Tháp Khắc nói. cứ cách một tháng Tiên Vân Ổ lại có một Tiên Thuyền rời đi. Ngày mai là ngày tiên thuyền xuất phát cho nên Tháp Khắc mới có thể hỏi dò như vậy. - Đi lần này đi! Ban đầu Yên Hồng còn muốn nói điều gì đó, tuy nhiên Âu Dương đã giành mở miệng trước. Tuy đại hội đấu bảo này có nhiều điều đặc sắc, nhưng Âu Dương không dự định tiếp tục chờ đợi. Dù sao pháp bảo gì đó đối với Âu Dương mà nói đều là phù vân. Cùng với lãng phí thời gian cực kỳ quý giá của mình trong đại hội đấu bảo này, Âu Dương cảm giác chẳng thà mình ra biển tìm chút phiền phức cho Đạm Thai gia. Dĩ nhiên, với thực lực Kim Tiên của mình bây giờ cứng rắn chống lại Đạm Thai gia kia không khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng Âu Dương không phải là một kẻ lỗ mãng. Có một số việc cũng không nhất định phải do mình ra tay. Ô... Tiếng còi tàu vang lên tận mây xanh. Ba người Âu Dương đứng ở trên bong tiên thuyền. Từ trước tới nay, đây là chiếc thuyền khổng lồ nhất mà Âu Dương từng thấy. Chiếc thuyền bắt đầu xuyên qua khu vực cấm không tiến vào hải ngoại. - Trạm thứ nhất của Tiên thuyền chính là Man đảo. Đây cũng là mục đích chuyến đi của ta lần này. Các ngươi có muốn theo ta tới Man đảo dạo chơi một chuyến không? Tháp Khắc nhìn về phía xa, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười. - Man đảo có gì chơi vui không? Tâm tính ham vui của Yên Hồng không giảm hỏi dò. - Man đảo không có gì chơi, tuy nhiên trên Man đảo có rất nhiều yêu thú. Lần này ta đi Man đảo chính là muốn kiểm tra một chút xem có phải yêu thú có xu hướng hoá hình thành yêu tộc thái cổ hay không! Tháp Khắc bỗng nhiên nói ra một câu nói như vậy. Âu Dương vốn định nói hắn không đi, nhưng một câu nói kia lại làm Âu Dương động tâm. Năm đó mình được gọi là Yêu tổ, nhưng một Yêu tổ như hắn lại đạt được phương pháp thánh chiến của Chiến tộc. Bây giờ nghe nói đến truyền thuyết yêu tộc Thái Cổ tất nhiên hắn muốn đi xem. Thời đại lớn xuất hiện, đây không phải là thời đại một người độc chiến thiên hạ. Muốn tiếp tục sinh tồn trong thời đại kia, phía sau mình nhất định phải có thế lực. Không cần phải nói tới Dị tộc. Ngụy Bỉnh Dập mới là chủ nhân chân chính của người ta. Cho dù mình cắt đất làm giới cũng không có tác dụng. Bây giờ Ngụy Bỉnh Dập chính là thần của Dị tộc. Mình muốn thay đổi cũng không thể. Nhân tộc liền càng không cần phải nói. Từ xưa tới nay, Nhân tộc vốn không đoàn kết. Cho dù có số lượng cường giả nhiều nhất, nhưng một khi đánh nhau, Nhân tộc trước sau lại cực kỳ bị động. Điều này chủ yếu bởi vì trong nhân tộc không ai phục ai. Từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện sự thống nhất chân chính. Âu Dương không biết tí gì về Hải tộc. Thậm chí hắn không rõ rốt cuộc Hải tộc là thế nào. Dưới tình huống này hải tộc chẳng khác nào bị phủ định. Còn Chiến tộc? Trước sau Âu Dương đều có cảm giác rất khác lạ đối với Chiến tộc. Lúc trước thời điểm mình lấy đi phương pháp thánh chiến, thân thể Chiến Vương giống như vẫn còn sống, khiến mình không chủ ý mà run rẩy. - Chỉ có yêu tộc. Nếu như yêu thú thật sự có thể hoá hình, có lẽ khi thời đại lớn đến ta chính là chủ nhân mới của yêu tộc! Trong lòng Âu Dương lặng lẽ nhắc nhở mình... Đầu phía nam của Tiên giới, một nam tử đội mũ che màu đen, cả người giống như ngôi sao tỏa ra hào quang. Hai mắt hắn nhìn lên bầu trời. Phía sau của hắn có vô số cường giả đang quỳ. - Thời đại lớn! Thời đại lớn đến. Vu tổ sắp đến sao? Trong mắt nam tử này mang theo mơ màng và hưng phấn. Đúng vậy, hắn mơ màng bởi vì hắn không nhìn thấu thiên cơ, không tìm được vị trí của Vu tổ. Hắn hưng phấn bởi vì một khi Vu tổ xuất hiện, Vu tộc bọn họ sẽ không cần phải tiếp tục ở nơi đáng chết phía nam này nữa. Như vậy bọn họ có thể một đường tiến về phía bắc. Thậm chí bọn họ có thể xưng bá tiên quỷ Tử Vong Hải, trong vòng xoáy lớn, một nam tử cầm cương xoa trong tay giống như thần linh cửu thiên. Phía dưới hắn đều là hải tộc kì dị quái đản. Hắn nhìn xuống muôn dân, một cỗ khí phách tự nhiên phát sinh. - Không ngờ trời lại để ta sống lại! Không ngờ trời để ta trải qua thời đại lớn. Lần này ta ắt phải làm được chí cao vô thượng kia! Nam tử trong tay cầm cương xoa ngửa mặt lên trời rít gào. Đúng vào lúc này nước biển bắt đầu điên cuồng chảy ngược. Sóng lớn nâng cao đến trăm trượng giống như muốn che kín cả bầu trời. Trong biển vô số hải tộc phát ra những tiếng hoan hô. Bọn họ đang hoan hô vua của bọn họ lại một lần nữa xuất hiện trên thế giới này. Tại trung tâm của Tiên giới. Nơi được gọi là tổ địa, một phần mộ được xây dựng xa hoa bỗng nhiên nổ tung. Một lão già tiên phong đạo cốt cầm phất trần trong tay từ trong mộ bay ra. Trên người của hắn mang theo một khí tức giống như hòa hợp với tự nhiên thành một thể. Mắt hắn nhìn về phía núi sông vạn vật xung quanh, bất ngờ xuất hiện một tia mê hoặc. - Tại sao? Tại sao ông trời muốn để ta sống lại? Lẽ nào lại muốn sinh ra một chí cao vô thượng mới? Trong mắt lão già cực kỳ mơ hồ. Tuy nhiên xung quanh hoàn toàn ngây người trước sự xuất hiện của lão già này. Vô số người canh giữ mộ nhìn thấy Vạn Tiên Chi Vương bay từ trong tiên mộ ra, bọn họ gần như muốn phát điên. Vạn Tiên Chi Vương chết đã quá lâu rồi, không ngờ giờ phút này lại sống lại. Rốt cuộc điều này đại biểu cho cái gì?