[Dịch]Yêu Cung

Chương 903 : Chương 903

Ngày đăng: 12:37 06/09/19

- Đứt cho ta! Sau khi Âu Dương liên tục chém mỏ phượng bốn lần, rốt cuộc nhìn thấy trên Thứ Kiêu Cung thoáng hiện hồng quang. Sau đó Thứ Kiêu Cung từ trên chém xuống dưới. Lần này Phượng Hoàng trực tiếp bị chặt đứt mỏ! - Không thể nào như vậy được! Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạnh Bà gần như ngây dại! Mỏ Phượng Hoàng là chỗ cứng rắn nhất trên người Minh Phượng, cũng là thứ cứng rắn nhất thiên hạ, được gọi là không gì có thể chặt đứt. Chương 903: Không có gì là không thể Nguồn: Vipvanda Sưu tầm: tunghoanh.com »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-» Nhưng hôm nay nàng nhìn thấy gì? Không ngờ nàng tận mắt nhìn thấy binh khí có thể chặt đứt mỏ của Phượng Hoàng... - Nhìn đi nhìn đi! Mỏ phượng rơi trên mặt đất. Âu Dương quả nhiên đã ra sức! Âu Dương! Chặt móng vuốt của hắn! Bỗng nhiên, Ngụy Bỉnh Dập ở bên kia quay về phía Âu Dương hô lớn. Âu Dương đã sớm nghe được bọn họ nói chuyện với nhau. Tuy nhiên vào lúc này Âu Dương còn cảm thấy bất đắc dĩ hơn cả Mạnh Bà. Hai người này đang nghĩ gì vậy! Mình đang đại chiến sinh tử với người ta. Nhưng sao trong mắt bọn họ mình lại giống như đang giết gà vậy? Bọn họ lại còn chẳng biết xấu hổ giống như đang bàn luận này ăn chỗ nào trên người con gà thì ngon hơn vậy... Âu Dương chặt đứt mỏ phượng là muốn cho Minh Phượng một tín hiệu, nói cho hắn biết, chiến cung trong tay mình có thể chém đứt mọi thứ trong thiên hạ. Âu Dương không có ý định đi đánh móng vuốt. Âu Dương không cho rằng mình có thể chém được móng vuốt. Dù sao mỏ phượng chỉ có một phương thức tấn công. So với chỉ một phương thức, mình có thể linh động ra tay. Nhưng móng vuốt của phượng lại không như vậy. Móng vuốt của phượng quá mức linh động. Mình chỉ không cẩn thận một chút liền có thể bị móng vuốt của Minh Phượng xé nát. Âu Dương Khắc không muốn làm một con búp bê vải bị xé nát sau đó ruột rơi xuống.. Ách... Nghĩ tới những điều này cũng cảm thấy buồn nôn. - A... Minh Phượng bỗng nhiên hét to một tiếng. Không ngờ Minh Phượng rời khỏi chân thân Phượng Hoàng biến thành một sịnh vật hình người không âm không dương. Khó có thể phân biệt được sinh vật hình người này là nam hay là nữ. Bởi vì đó chính là một đầu chim bị chém đứt mỏ. - Ta muốn giết ngươi. Ta nhất định phải giết ngươi! Minh Phượng hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ. Khắp toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều là vết thương. Mà hết thảy những vết thương này đều do người trẻ tuổi trước mặt mình tạo ra. Có thể nói, từ khi Minh Phượng trở thành Địa Ngục Minh Phượng tới nay chưa bao giờ chịu thương tổn quá lớn như vậy. Theo tình huống bình thường,à nói, lấy thương thế của Minh Phượng hiện tại nên trùng sinh. Nhưng tôn nghiêm của Minh Phượng khiến hắn không muốn trùng sinh. Nếu như mình trùng sinh, mặc dù sao đó có thể thắng, nhưng như vậy chẳng khác gì mình đã bị người trẻ tuổi trước mắt kia giết chết một lần. Giết mình? Từ sau khi mình biến thành Địa Ngục Minh Phượng, chỉ có Thiên Đế từng giết chết mình một lần. Nhưng Thiên Đế là cấp bậc gì. Cho dù Minh Phượng bị thua cũng cảm thấy bình thường. Nhưng ngày hôm nay hắn bị một gia hỏa trong mắt của hắn là kẻ dễ dàng bóp chết, giết một lần. Điều này khiến hắn chịu không được. - Ca... Lúc này móng vuốt của Minh Phượng đã biến thành một đôi thiết thủ. Nhân lúc Âu Dương chưa sẵn sàng, đôi nhân thủ này trực tiếp lấy đi một mảng huyết nhục trên cánh tay trái của Âu Dương. Trong lúc nhất thời toàn thân Âu Dương đẫm máu. Nhưng hắn vẫn chiến đấu với Minh Phượng. - Minh Phượng, nhanh trùng sinh đi! Bằng không ngươi sẽ thật sự bị giết chết! Mạnh Bà đột nhiên mở miệng nói. Dường như Mạnh bà đã nhìn ra điều gì đó. Nhưng bây giờ Minh Phượng đã trở nên điên cuồng, sao có thể để ý tới lời nói của Mạnh Bà. Hắn điên cuồng tấn công về phía Âu Dương, muốn vồ chết Âu Dương bằng đôi thiết trảo của mình! Âu Dương lại giống như một con cá trạch trơn trượt. Bất luận hắn tấn công thế nào cũng không thể bắt được Âu Dương! - Gia hỏa không thể thua. Ngươi nên trùng sinh đi. Bằng không ta sẽ giết ngươi! Lúc này Âu Dương vẫn tại dùng lời nói ôn tồn kích động Minh Phượng. Thật ra Âu Dương làm như vậy chính là không muốn Minh Phượng trùng sinh. Bằng không hắn thật sự không đánh được. Dù sao không ai muốn đối mặt với một quái vật đánh không chết đúng không... Thật ra Minh Phượng đã tính trùng sinh. Dù sao lúc này tình trạng của hắn quá tệ. Nếu tiếp tục đánh nữa có khả năng hắn thật sự sẽ bị giết chết. Nhưng Âu Dương đột nhiên nói ra một câu nói như vậy trực tiếp khiến suy nghĩ này của Minh Phượng tan vỡ! Đây là một câu nói khinh miệt tới mức nào. Nếu như mình thật sự trùng sinh, vậy chẳng phải đã thừa nhận mình thua sao? Trong lòng Minh Phượng nghĩ như vậy. Nếu như đầu óc hắn tỉnh táo, nhất định sẽ lựa chọn lập tức trùng sinh, tuyệt đối sẽ không để Âu Dương khích tướng. Nhưng giờ này phút này hắn đã quên mất tất cả. Hắn chỉ muốn giết chết Âu Dương! Giết chết nhân loại đã khiến mình mất mặt như vậy kể từ khi mình trở thành Minh Phượng. Nhìn thấy Minh Phượng càng công kích cuồng bạo, trong mắt Âu Dương loé lên một tia lợi mang. Hắn đang chờ chính là giờ phút này, chờ đợi Minh Phượng liều mạng một lần. Minh Phượng bỗng nhiên từ hình người lại hóa thành hình chim phượng hoàng to lớn. Cửu U Nộ Diễm màu xanh lại bốc cháy. Tuy nhiên lần này bất luận Cửu U Nộ Diễm thiêu đốt thế nào, đều không dám công kích Âu Dương. Đối với gia hỏa có hỏa diễm linh hồn bá chủ này, Cửu U Nộ Diễm căn bản không dám dễ dàng tới gần. - Chính là vào lúc này! Điều Âu Dương chờ đợi chính là giây phút Minh Phượng từ hình người hóa thành hình chim phượng hoàng. Trong nháy mắt khi Phượng Hoàng vừa giương cánh, Thứ Kiêu Cung đã được Âu Dương nắm chặt trong tay. Một mũi tên chứa lực lượng hỏa diễm linh hồn của toàn thân Âu Dương hình thành trong tay Âu Dương. Hắn chỉ có cơ hội đánh một đòn này. Nếu như một đòn này không có cách nào tiêu diệt được Minh Phượng, như vậy Minh Phượng sẽ lập tức dục hỏa trùng sinh. Đến lúc đó tất cả đều sẽ thay đổi. Chỉ sợ tới lúc đó mình chỉ có thể chạy trốn. - Mũi tên tất sát! Âu Dương kéo chiến cung một cái. Mũi tên này đã được đặt lên trên dây cung. Mũi tên này bắn ra vô cùng tùy ý. Bởi vì trong nháy mắt vừa nãy Âu Dương đã khiến tâm của mình thả lỏng tới mức lớn nhất. Chỉ có tâm chí được thả lỏng nhất, tỉnh táo nhất Âu Dương mới có thể bắn ra mũi tên tất sát. Tốc độ của mũi tên này sắp đạt tới một mức độ khó mà tin nổi. Nó giống như trực tiếp xuyên qua thời không. Sau một khắc mũi tên thoát khỏi dây cung, nó đã cắm ở trên ngực của Minh Phượng. Từng giọt máu giống như dung nham từ trên người Minh Phượng nhỏ xuống mặt đất. Mặt đất bị máu phượng thiêu đốt. Minh Phượng nhìn mũi tên cắm trước ngực mình. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ. Đó chính là trùng sinh. Nhưng giờ phút này hắn lại phát hiện không ngờ hoả diễm của chính mình đã không còn bất kỳ tác dụng gì. Một khắc khi hỏa diễm linh hồn xâm lấn thân thể của hắn, năng lực dục hỏa trùng sinh của hắn đã bị hỏa diễm linh hồn hoàn toàn đóng kín. - Không có tồn tại nào không thể chết, chỉ là quá khứ chưa từng có người làm được thôi! Âu Dương nhìn Minh Phượng chậm rãi từ trên trời rơi xuống đất. Khí tức toàn thân Minh Phượng càng lúc càng suy yếu. Lần này hắn thật sự phải chết. Cuối cùng Phượng Hoàng trung không biết mấy vạn lần kết quả vẫn phải kết thúc vào lúc này. Minh Phượng há mồm muốn nói gì đó. Nhưng đáng tiếc mũi tên kia xuyên qua linh hồn hắn đã khiến hắn mất đi năng lực mở miệng. Ầm... Thân thể to lớn của Địa Ngục Minh Phượng rơi xuống mặt đất. Âu Dương nhìn thân thể to lớn của Phượng Hoàng có chút bi ai.