[Dịch]Yêu Cung
Chương 906 : Đánh mất niềm tin
Ngày đăng: 12:37 06/09/19
- Có thể bọn họ trở lại thế giới này cũng sẽ không làm gì thế giới này thế nào. Dù sao bọn họ đều xuất phát từ thế giới này. Bọn họ không thể nào hủy diệt quê hương của chính mình!
Âu Dương an ủi mình. Nhưng hắn vừa mới nói ra khỏi miệng liền nhìn thấy Minh Hậu cười khổ lắc đầu.
- Ngươi đã sai. Lý tưởng của bọn họ không giống như ngươi. Bọn họ muốn thành lập một thời đại mới. Mỗi người bọn họ đều điên cuồng giống như Thiên Vương. Vực ngoại đã bị bọn họ đổi thành một thế giới mới. Bọn họ rất thích thế giới như vậy. Cho nên bọn họ muốn về đây đổi nơi này thành thế giới như vậy. Đến lúc đó ki vực ngoại liên kết với thế giới này, đó chính là bọn họ làm chuyện bọn họ theo đuổi...
- Đó chính là bọn họ nhất định phải hủy diệt hiện tại sau đó tái tạo một thế giới khác?
Nghe đến đó Âu Dương xem như đã hiểu rõ. Tình cảm của người ta có lúc còn lớn hơn cả lý niệm. Những kiến trúc cùng thời đại của hắn, rất nhiều dân cư với phong cách cổ xưa trong mắt bọn họ đều là rác rưởi. Bọn họ tình nguyện hủy diệt những thứ này sau đó xây dựng nhà cao tầng. Không biết bọn họ làm như vậy sẽ khiến bao nhiêu người chửi rủa. Nhưng trong mắt của bọn họ lại cảm thấy mình làm như vậy là thành lập quy tắc thành thị mới.
Mỗi thế giới tồn tại đều có đạo lý tồn tại của nó. Tiểu thế giới, Chân Linh Giới, Tiên giới, đây là từng mắt xích của thế giới. Nếu như Tiên giới không tồn tại nữa, vậy tiểu thế giới còn có ý nghĩa gì? Chân Linh Giới còn có ý nghĩa gì?
- Thật ra ngươi không cần lo lắng. Ngươi chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước. Hiện tại trong lòng Thiên Vương ngươi là đối thủ duy nhất. Nếu như ngươi có thể cúi đầu hợp tác với hắn, như vậy tương lai ngươi cũng là một trong những người thống trị thế giới này!
Trong lời nói của Minh Hậu có chút tự giễu.
Nghe thấy Minh Hậu nói như vậy Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập đều sửng sốt một chút. Sau đó hai người đều dùng ánh mắt cực kỳ khẩn trương nhìn Âu Dương. Nếu như Âu Dương thật sự lựa chọn hợp tác với Thiên Vương, vậy thế giới này thật sự bị chiếm đóng.
Bọn họ đều sẽ bị hủy diệt. Mặc dù sẽ thành lập quy tắc thế giới mới, nhưng bọn họ cũng thuận theo đó phải biến mất khỏi thế giới này.
- Nếu như ta muốn hợp tác với hắn, như vậy ta đã không chạy đến nơi này. Con người của ta không có theo đuổi điều gì quá lớn lớn. Chuyện cứu vớt thế giới gì đó hẳn là giao cho những anh hùng siêu cấp. Ta chỉ muốn lấy được cái ta muốn sau đó sống một cuộc sống yên tĩnh!
Trên mặt Âu Dương mỉm cười trả lời. Khi nghe thấy hắn trả lời như vậy, Minh Hậu thoả mãn gật đầu.
- Trong lòng ngươi nghĩ như thế, nhưng ngươi đã bị liên luỵ tiến vào trong đó. Lúc này ân oán của ngươi với Thiên Vương đã không thể nào hóa giải được. Cho dù là ngươi không muốn tiếp tục đấu với hắn nữa, hắn cũng sẽ không cho phép có người như ngươi tồn tại. Hoặc là hợp tác, hoặc chính là hủy diệt!
- Hủy diệt? Hủy diệt ta sao?
Âu Dương cười khổ. Hắn biết những lời Minh Hậu nói đều là sự thật. Nhưng trên thực tế hắn thật sự cũng tiến thối lưỡng nan giống như Minh Hậu đã nói.
- Nếu như ngươi lựa chọn hợp tác với hắn, ngươi có thể lập tức nhận được điều ngươi muốn. Ngươi còn có thể trở thành người thống trị cao cao tại thượng. Một ánh mắt của ngươi có thể khiến một thế giới bị lật đổ. Nếu như ngươi lựa chọn phản kháng, như vậy trừ phi ngươi có lòng tin đối kháng với tất cả người thống trị!
Minh Hậu đang tạo áp lực cho Âu Dương.
- Minh Hậu đại nhân, nếu như một người ngay cả bản tâm đều mất đi, như vậy hắn còn có thể chí cao vô thượng được sao?
Âu Dương không lựa chọn trả lời Minh Hậu mà thay đổi phương thức hỏi ngược lại Minh Hậu.
- Tâm nghĩ, chính là niệm đạt! Đây chính là chí cao vô thượng!
Minh Hậu nói rất đơn giản. Nàng đang biến tướng trả lời Âu Dương. Một khi bản tâm mất đi, vậy không còn chí cao vô thượng nữa.
- Ta đã hiểu! Đa tạ!
Âu Dương nói xong liền xoay người kéo Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập trở về con đường bọn họ đi tới.
- Âu Dương, từ xưa đến nay, ngay cả là người thủ hộ cũng chưa bao giờ từng có người nào thực sự là chí cao vô thượng. Bởi vì trong lòng chúng ta đều có chấp niệm. Nếu sẽ có một ngày ngươi có thể quên đi tất cả, vậy ngươi chính là chí cao vô thượng thật sự. Cũng chỉ có như vậy ngươi mới có thể đánh thắng một trận cuối cùng này!
Giọng nói của Minh Hậu từ phía sau truyền đến. Nhưng Âu Dương không quay đầu lại, bởi vì Âu Dương đã hiểu được một vài thứ.
- Âu Dương...
Ba người đi ra khỏi Phượng Hoàng thành này trở lại thế giới địa ngục bên ngoài. Âu Dương trước sau vẫn mặt ủ mày chau. Yên Hồng nắm tay Âu Dương nhẹ giọng gọi tên Âu Dương.
- Khi một người phát hiện con đường hắn theo đuổi đi ngược lại niềm tin trong lòng hắn, hắn cảm thấy rất mơ hồ. Âu Dương hiện tại hẳn là như thế!
Ngụy Bỉnh Dập dường như đã hiểu rõ điều gì.
- Ha ha, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta nên tiếp tục theo đuổi con đường ta, hay giữ gìn niềm tin trong lòng ta đây?
Âu Dương nhìn Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập. Nhưng đáng tiếc hai người này đều không thể cho hắn một đáp án!
Tuy Minh Hậu ở trong địa ngục chưa từng rời đi, nhưng lần này Minh Hậu nói đã khiến hắn hiểu rõ rất nhiều điều. Chỉ cần trong tâm có một tia chấp niệm, hắn sẽ không thể có được chí cao vô thượng. Từ xưa đến nay chưa bao giờ có chí cao vô thượng! Nhưng nhân sinh trên đời, nếu như ngay cả chấp niệm cũng chưa từng tồn tại nói, vậy sinh tồn còn có ý nghĩa gì.
- Âu Dương! Chúng ta đi thôi..."
Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập đã cùng Âu Dương đứng ở trong địa ngục này ba ngày. Trong ba ngày này Âu Dương trước sau không nói một lời. Trong mắt hắn khi thì ưu thương, khi thì trong sáng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không rõ rốt cuộc mình muốn làm cái gì.
- Các ngươi đi đi. Nếu như ta không có cách nào thắng được tâm của chính ta, bây giờ ra ngoài sẽ chỉ có một con đường chết...
Âu Dương biết, trong lòng hắn đã dao động. Hắn tu luyện phương pháp thánh chiến. Nếu như chiến tâm dao động, lực lượng của hắn cũng trở nên không ổn định theo. Lúc này hắn bước vào trong thế giới tuyệt đối không có cách nào đối kháng được với Thiên Vương.
- Chúng ta làm sao có thể bở ngươi lại được. Âu Dương, thế giới bên ngoài đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng. Nơi đócó bằng hữu và người thân của chúng ta. Bọn họ đều đang đợi ngươi ra ngoài, đều đang đợi ngươi đi tới cứu bọn họ ra! Lẽ nào ngươi từ bỏ?
Ngụy Bỉnh Dập không ngờ được hắn đợi ba ngày cuối cùng đợi được một kết quả như thế.
- Ta không phải là Chúa cứu thế. Ta cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới việc làm Chúa cứu thế!
Âu Dương ghét nhất chính là bị người khác đặt vào vị trí của một Chúa cứu thế. Điều đó đối với hắn mà nói không phải là vinh quang, đó là một loại trách nhiệm, một loại trách nhiệm chỉ có thể chiến thắng không thể thất bại.
Âu Dương làm việc thích chừa cho mình vài đường lui. Nhưng hắn biết nếu như mình bị đẩy lên vị trí Chúa cứu thế, ngay đường lui cũng không có. Đây không phải là chuyện Âu Dương muốn làm.