Yêu Cung
Chương 111112 : Co được thì duỗi được
Ngày đăng: 23:59 19/04/20
- Âm mưu? Hội võ tứ quốc, chúng ta là chủ phương này. Lẽ nào Sở Tương Hợp hắn còn có thể giở trò gì sao?
Trịnh Tú Nhi có chút không hiểu.
- Ha ha ha! Huyễn thuật của Sở Tương Hợp là thiên hạ vô song. Thực lực của người này không dám nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng người dám cùng hắn tranh hùng chí ít tạm thời vẫn chưa thấy xuất hiện. Một nhân vật như vậy, cho dù hắn đến đây, chúng ta có thể phát hiện được sao?
Trên mặt Trịnh Công Danh có vẻ thận trọng hiếm thấy. Sở Tương Hợp chắc chắn là một lão hồ ly.
- Ý Hoàng thúc muốn nói, Sở Tương Hợp sẽ lén lút đi theo?
Tất nhiên Trịnh Tú Nhi hiểu được lời Trịnh Công Danh nói.
- Cho dù hắn đến thì có thể làm được gì. Hội võ lần này, hoàng huynh chọn địa điểm ở trong Tỏa Yêu Tháp. Cho dù là Sở Tương Hợp cũng không dám dễ dàng tiến vào bên trong!
Trịnh Công Danh thực sự quá bội phục Trịnh Khiếu Thiên! Không ngờ hắn lại chọn Tỏa Yêu Tháp làm địa điểm hội võ. Nghĩ đến chuyện bọn họ đã dự định liên hợp với hai nước khác cùng tiêu diệt Đại Vận, lần này mặc dù Sở Tương Hợp đích thân đến cũng không thể làm được gì.
- Nhưng Hoàng thúc, Tỏa Yêu Tháp nguy hiểm như vậy...
Địa điểm hội võ lần này không ngờ lại lựa chọn Tỏa Yêu Tháp. Trịnh Tú Nhi cảm thấy có chút quá đáng. Tuy nói ba tầng phía dưới được xem là tương đối an toàn, nhưng Tỏa Yêu Tháp phân bố vô số đường hầm truyền tống. Một khi không cẩn thận bị kéo vào bên trong Sinh Tử Cảnh, vậy chỉ có một con đường là chết.
- Ta đã sớm giao cho các ngươi xem bản đồ Tỏa Yêu Tháp. Nếu các ngươi có năng lực tiêu diệt bọn họ thì tốt. Nếu như tình huống thật sự không cho phép, có thể đẩy bọn họ vào Sinh Tử Cảnh!
Trịnh Công Danh nhớ tới việc lúc đó Âu Dương vào trong quân doanh chém liên tục ba người của mình, khi hắn quyết đấu với mình, vào phút chót lại được cứu đi, trong lòng hắn vô cùng tức giận. Dù sao Trịnh Công Danh cũng được coi như là nhân vật ngang ngược một phương. Từ lúc nào hắn lại bị một tiểu tử sỉ nhục như thế?
- Âu Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Vân Cận với vẻ mặt không rõ nhìn Âu Dương. Lúc này sắc mặt Âu Dương không dễ coi. Dọc đường đi tới đây, không quan tâm bọn họ cảm thấy lo lắng thế nào, Âu Dương vẫn có thể giữ thái độ lạc quan. Nhưng hiện tại Âu Dương lại có thái độ như vậy. Không hiểu lại có chuyện gì?
- Xem ra Tây Kỳ quyết định phải ra oai phủ đầu đối với chúng ta!
Mắt Âu Dương nhìn về phía trước. Lúc này chỉ thấy cửa thành Trấn Yêu Thành đóng chặt. Đây là cố ý, Tây Kỳ sớm biết bọn họ đến đây. Lúc này bọn họ đóng chặt cửa thành là có ý gì? Còn không phải là bắt nạt bọn họ không có cường giả sao?
- Trịnh Công Danh!
- Hậu bối thì thế nào? Một hậu bối cũng có thể bắn ngươi thành con nhím!
Âu Dương còn chưa mở miệng, Lưu Hồng Xương đã không nhịn được nói. Đối với cách làm của Âu Dương, tuy rằng hắn có thể lý giải, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhưng vừa nãy bọn họ thực sự không có cách nào khác. Hiện tại nếu đã vào thành, người này còn dám hung hăng càn quấy, đây không phải là tự tìm sỉ nhục sao?
- Ngươi...
Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Đan Đằng mất mặt nhất chính là lần trước, khiêu chiến trước trận bị Âu Dương bắn thành con nhím. Đối với sỉ nhục lần đó, hắn vẫn muốn tìm cơ hội để trả thù. Nhưng không ngờ bây giờ Lưu Hồng Xương lại mở miệng dùng chuyện này để khiêu kích hắn. Hắn liền biến sắc.
- Thế nào ? Chẳng lẽ Tây Kỳ các ngươi ỷ vào mình là chủ nhà, muốn giết chết tất cả chúng ta trước sao?
Lưu Hồng Xương biết, từ giây phút bọn họ đi vào thành thị này, bọn họ đã an toàn. Chỉ cần bọn họ không chủ động ra tay, cho dù Tây Kỳ bá đạo hơn nữa cũng tuyệt đối không dám chủ động đánh giết bọn họ. Bằng không Sở Tương Hợp nhất định sẽ đến Tây Kỳ bọn họ đi dạo.
- Ta không thèm múa mép khua môi với đám người Đại Vận các ngươi. Tất cả chờ gặp trong trận đi!
Mắt Trịnh Đan Đằng lóe lên một tia sắc bén. Nghĩ tới chuyện hội võ được đặt tại Tỏa Yêu Tháp, hắn đã xem bản đồ Tỏa Yêu Tháp rõ như lòng bàn tay. Trong khi đó người của Đại Vận lại hoàn toàn không hiểu gì về Tỏa Yêu Tháp này. Hắn không tin những gia hoả này có thể bay lên trời.
- Đúng! Múa mép khua môi không có tác dụng. Chúng ta không giống như những người khác, tận dụng một vài thủ đoạn để có thêm lời cầu khẩn!
Tiêu Vân Cận cũng mở miệng. Đương nhiên hắn muốn ám chỉ chuyện Trịnh Công Danh đóng cửa thành. Chuyện này Trịnh Công Danh làm vậy quả thật có chút không chính đáng.
- Ít nói lời vô nghĩa đi. Tất cả chờ tới ngày mai sẽ rõ ràng. Trịnh huynh cần gì phải phí lời với một đám người sắp chết như vậy!
Bên cạnh Trịnh Đan Đằng, một nam tử cường tráng cao ít nhất hai mét, khiêng một cái lang nha bổng, mở miệng ồm ồm nói.
Âu Dương nghe người này nói, hắn không khỏi chú ý quan sát người này. Người này ít phải là ngũ giai. Từ vũ khí yêu hóa và khổ người của hắn, Âu Dương liền hiểu rõ, đây tuyệt đối là một đối thủ có lực lượng mạnh mẽ. Tuy nhiên đúng như người này đã nói, tất cả chờ tới ngày mai sẽ rõ.
Âu Dương thoáng nhìn về phía đám gia hỏa rõ ràng tới để gây sự kia. Hắn cũng không muốn thu thập những gia hoả kia tại đây. Lúc này danh không chính ngôn không thuận. Chỉ còn thời gian một ngày, hắn vẫn có thể chờ được.
- Tất cả bình tĩnh cho ta. Một lát ta chạy về phía nào, các ngươi cứ thế đi theo ta. Tuyệt đối đừng tách ra!
Âu Dương quay về phía các đội viên nhẹ giọng nói. Hắn biết, đám người kia không thể nào thả bọn họ qua dễ dàng như vậy. Nhìn những người này có thể thấy, ít nhất phải có bảy, tám Huyễn Thuật Sư. Hơn nữa trên mặt mỗi người bọn họ đều không có ý tốt.