Yêu Cung
Chương 265 : Còn có hi vọng sao?
Ngày đăng: 00:01 20/04/20
- Lam Thông đại ca, hôm nay sư phụ muốn truyền cho ta trận đồ mới, ta phải đi.
Lý Vĩ lại nhìn thoáng qua Thông Linh Hải, mặc dù trong lòng hắn cũng tin Âu Dương đã chết, thế nhưng hắn từng yên lặng thề rằng, nếu có một ngày hắn có thể vấn đỉnh Đại Đế, cho dù liều mạng dốc hết toàn lực nhất định cũng phải tìm được đủ người, lần thứ hai mở ra Cực Cảnh tiến vào bên trong, cho dù Âu Dương đã chết chí ít cũng phải mang thi cốt của hắn trở về.
- Đi thôi, ta cũng muốn đến Trân Bảo Lâu nghiên cứu kiếm thuật.
Lam Thông mỉm cười với Lý Vĩ, hai người phi thân rời đi...
Nhìn hai người rời đi, trong mắt Mộc Xuân tràn đầy ước ao, hắn khẽ thở dài, bắt đầu tiếp tục quét dọn Thông Thiên Phong. Mười năm qua hắn đã nhìn thấy từng nhóm thiên tài tiến vào Thông Thiên Phong truy tìm mộng tưởng, còn hắn thì sao?
- Ta... Còn có hi vọng sao?
Mộc Xuân đã từng là thiên tài, lúc này lưu lại chỉ là một thân thể tàn phế, một kiếm linh tàn phế, nhìn đám người tư chất kém hơn mình thông qua nỗ lực tiến nhập Thánh Thể, được tiếp dẫn tiến vào Thông Thiên Phong, trong lòng Mộc Xuân vừa đau đớn vừa có chút không cam lòng, thế nhưng hắn không có cách nào, hắn không phải chưa từng gặp Tu Phục Tông Sư, nhưng kiếm linh của hắn tổn hại quá nghiêm trọng.
Cho dù là Tu Phục Tông Sư xuất thủ cũng rất khó khăn, không có Tu Phục Tông Sư nào nguyện ý tiêu tốn quá nhiều tinh lực trên người một phế nhân như hắn, đây là sự thực phải tiếp thu.
Trong Thông Thiên đại điện, tượng trưng quyền lực tối cao của Vạn Tiên Sơn, Lỗ Tu đứng trước thần tượng của sư phụ, bên cạnh hắn chính là cuồng nhân khiến toàn bộ Vạn Tiên Sơn, thậm chí là toàn bộ Chân Linh Giới nhắc đến là biến sắc Bạch Hủ Minh.
- Sư huynh, mười năm trước, ngươi để hắn tiến vào, ngươi nói cho ta biết, hắn có lẽ chính là người đánh vỡ quy tắc, mười năm sau thì sao?
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh, nếu như nói toàn bộ Chân Linh Giới ai là người hiểu Bạch Hủ Minh nhất, sợ rằng ngoại trừ sư phụ đã mất, chính là sư đệ hắn.
Hoa tuyết bay lả tả khắp bầu trời, phong tuyết phong ấn toàn bộ đại địa, phóng nhãn nhìn lại, giữa thiên địa chỉ có tuyết tinh linh không ngừng nhảy lên, biến toàn bộ thiên địa thành một bức tranh trắng xóa.
Âu Dương nặng nề bay ra khỏi hư không, rơi xuống tuyết vực, kích khởi vô số hoa tuyết tung bay.
Nhìn tình cảnh xung quanh, Âu Dương có chút không biết nói gì, mình hình như rất có duyên với tuyết? Từ Sinh Tử Cảnh đi tới tiến vào cánh đồng tuyết, hiện tại từ viễn cổ tế đàn cũng lại rơi xuống cánh đồng tuyết, lẽ nào mình chính là người tuyết?
Gạt bỏ ý niệm hoang đường này ra khỏi đầu, Âu Dương bắt đầu dùng đầu óc suy nghĩ. Từ độ dày của linh nguyên xung quanh, Âu Dương có thể phán đoán ra, lần này có lẽ hắn không xuyên việt, hắn vẫn đang ở Chân Linh Giới, chỉ có điều nơi này khẳng định không phải Trung Châu đại địa của Vạn Tiên Sơn.
- Chân Linh Giới phân ngũ phương thiên địa, Trung Châu thịnh thế, Đông Phương lâm hải cảnh, Tây Vực đất bồi, Nam Lân xích thủy, Bắc Cương băng nguyên. Nhìn nơi này có lẽ là Bắc Cương băng nguyên.
Âu Dương suy tư về năm khu vực phân chia của Chân Linh Giới, từ đó có được vị trí hiện tại của mình.
Âu Dương cảm thấy cũng may mà mình bị ném tới Bắc Cương băng nguyên, ở đây tương đối gần Trung Châu của Vạn Tiên Sơn, nếu mình bị ném đến Lâm Hải Cảnh hoặc là Tây Vực Sa Châu, như vậy cho dù mình phát điên, chí ít cũng cần hơn mười mấy năm mới có thể trở về Trung Châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng Âu Dương lại suy nghĩ, cho dù rơi xuống Bắc Cương, về tư tưởng tự an ủi là cự ly gần nhất, trên thực tế cũng chỉ có thể cười khổ. Phải biết rằng, mặc dù nói Bắc Cương là cự ly gần nhất, nhưng dựa vào hai chân của mình muốn từ Bắc Cương đi tới Vạn Tiên Sơn cũng phải mất mấy năm.
- Xem ra phương pháp tốt nhất là lợi dụng trận đồ xuyên qua hư không do Trận Đồ Sư bố trí.
Âu Dương biết, trong tất cả tu luyện giả, người có năng lực xuyên qua hư không chỉ có Trận Đồ Sư, cũng chỉ có Trận Đồ Sư có thể làm được hành động hôm nay ở phía đông, ngày mai ở phía tây.