Yêu Cung

Chương 288 : Ta là Linh San

Ngày đăng: 00:01 20/04/20




- Vù...



Quang tiễn mang theo tiếng ma sát bay vào trong rừng cây, nhưng mũi tên này không xuất hiện tiếng kêu thảm thiết như trong tưởng tượng.



- Phụt...



Quang tiễn phi hành khoảng chừng cây số, giống như băng tuyết gặp hỏa diễm, trực tiếp hòa tan biến mất.



Nhìn thấy màn này, toàn thân Âu Dương giống như một con chuột lớn, trực tiếp lủi xuống dưới đất, chạy trốn về phía vị trí của Bạch Hủ Minh trong sơn mạch.



Thế nhưng hắn vừa mới chui xuống đất liền phát hiện núi đá xung quanh mình hoàn toàn bị phong kín, sau đó toàn thân hắn giống như quả bóng cao su, bị đại địa bắn ra.



Chuyện này khiến Âu Dương rất kinh hãi, Âu Dương trực tiếp nhen nhóm hoả diễm huyết sắc, bạo ra toàn bộ yêu khí. Làm như vậy cũng không phải để đối địch, dù sao ngay cả đại địa cũng có thể phong kín, trong nháy mắt gạt bỏ quang tiễn của mình, cường giả như vậy hiện tại hắn khẳng định không thể đối kháng, Âu Dương làm như vậy chỉ là muốn dẫn động Bạch Hủ Minh.



- Ồ, thật sự là tứ phương chiến kỳ...



Một giọng nữ lơ lửng từ trong rừng cây rất xa bay đến, khi thanh âm này xuất hiện, Âu Dương thiếu chút nữa bị hù chết.



Mũi tên do mình bắn ra sẽ mang theo một tia viễn cổ lực của tứ phương chiến kỳ, thế nhưng Bạch Hủ Minh từng nói, chỉ cần mình không tận lực điều động tứ phương chiến kỳ, như vậy trừ phi là cường giả cấp bậc như hắn, bằng không không thể phát hiện ra tồn tại của viễn cổ lực.



Nhưng hiện tại giọng nữ này trực tiếp mở miệng nói ra tứ phương chiến kỳ, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng.



- Ngươi là ai?



Âu Dương cố gắng duy trì bình tĩnh, nơi này là Âm Vân Phong, nơi này là địa bàn của Bạch Hủ Minh, cho dù đối phương là Đại Đế cũng vô dụng, chỉ cần Bạch Hủ Minh xuất hiện, trong thiên hạ người có thể đả thương mình chỉ có mấy người



- Ngươi nhận nhầm người rồi.




- Xem ra ngươi thực sự nhìn thấy nàng. Ta đã lấy lực phong tỏa thiên địa, cuối cùng vẫn không thể phong tỏa điều tra của nàng ..



Bạch Hủ Minh lắc đầu tiếp tục nói:



- Nàng có phải đã biết ngươi có tứ phương chiến kỳ?



- Đúng, hình như nàng hiểu rõ tất cả, không chỉ biết ta sở hữu tứ phương chiến kỳ, ngay cả từng tiến vào viễn cổ cũng biết.



Âu Dương không giấu diếm Bạch Hủ Minh, nói ra tình huống vừa rồi.



- Hừ, muốn dựa vào như vậy đổi lấy một điều kiện, nàng cũng quá coi thường đệ tử của ta rồi.



Bạch Hủ Minh vừa giống như tự lẩm bẩm lại giống như đang nói với ai đó:



- Âm Vân Phong không phải nơi ngươi có thể đến gây chuyện, tám trăm năm truớc ta không phải đối thủ của ngươi, thế nhưng tám trăm năm sau ngươi không phải đối thủ của ta, trên đời này không ai có thể uy hiếp đệ tử của Bạch Hủ Minh ta.



Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh, từ trong ngôn ngữ của Bạch Hủ Minh hắn nghe được hàm ý bảo vệ. Tám trăm năm, Bạch Hủ Minh ngộ đạo trung hậu ý chí. Âu Dương biết trung hậu ý chí đại diện cho cái gì, nếu như không thể tâm khẩu hợp nhất, tuyệt đối không thể tiếp thu trung hậu ý chí, đây cũng là nguyên nhân vì sao Âu Dương tin tưởng Bạch Hủ Minh.



- Sư phụ, nàng rốt cuộc là ai?



Âu Dương nghe Bạch Hủ Minh nói, từ trong lời nói của Bạch Hủ Minh, hắn đoán nữ tử này có thể từng đánh một trận với sư phụ tám trăm năm trước.



Tám trăm năm trước, chiến đế Bạch Hủ Minh được là xưng thiên hạ đệ nhất, vậy mà Bạch Hủ Minh lại không phải đối thủ của nàng, như vậy nữ tử tên là Linh San kia rút cuộc mạnh thế nào?



Đại Đế? Đại Đế đỉnh phong? Hay là cường giả ngộ đạo một loại ý chí tiến lên con đuờng Phi Tiên?