Yêu Cung

Chương 307308 : Đại sư huynh xấu xa

Ngày đăng: 00:01 20/04/20




Thời gian đối với tu luyện giả mà nói luôn trôi qua rất nhanh, thời gian một tháng vùn vụt trôi qua trong sự tranh cãi hàng ngày giữa Âu Dương và Tiểu Nhạc, trước ngày thứ ba Âu Dương nhận được tin tức của Mễ Bản.



Lần này Mễ Bản sẽ dẫn ba gã Tu Phục Đại Sư đỉnh phong và Mục Uyển là người hộ tống, tính thêm Âu Dương và Tiểu Nhạc, tổng cộng là bảy người.



Lúc đầu Âu Dương cũng không rõ vì sao cách phong hội còn gần ba tháng lại phải xuất phát, sau đó bị Tiểu Nhạc giáo huấn một phen, hắn mới xem như minh bạch, cho dù ngươi có Trận Đồ Sư hộ tống, có một số nơi chỉ có thể hành tẩu theo cách bình thường.



Địa điểm bọn họ cần đến lần này chính là Bách Tôn Đảo giữa Mê Hồn Hải, mặc dù từ Vạn Tiên Sơn đến Đông phương Lâm Hải Cảnh rất xa, nhưng mang theo Mục Uyển, có Mục Uyển bang trợ xuyên qua hư không, cự ly này đã được rút ngắn vô hạn.



Nhưng sau khi đến Lâm Hải Cảnh cũng chỉ có thể quy củ ngồi thuyền xuyên qua Mê Hồn Hải. Trên Mê Hồn Hải, có người nói ngoại trừ Đạm Thai gia tộc bởi vì thể chất đặc thù có thể phi hành, từ xưa đến giờ chưa có ai có thể dựa vào phi hành vượt biển.



Cho nên trên thực tế thời gian hành tẩu chân chính là thời gian lênh đênh dài gần hai tháng trên biển.



Âu Dương thật ra có ý muốn thử xem Chân thực chi nhãn và thể chất đặc thù của mình có thể xuyên qua Mê Hồn Hải hay không, nhưng suy tư một chút, ngay cả Bách Tôn Đảo ở nơi nào hắn cũng không biết, cho dù hắn có thể không bị sương mù dày đặc trên biển ngăn trở, cuối cùng cũng chỉ có thể chết đói trên biển.



- Âu Dương. . .



Ngay khi Âu Dương thu thập xong tất cả chuẩn bị mang theo Tiểu Nhạc đến Thông Thiên Phong tìm Mễ Bản, một người tiếng kêu thê thảm từ dưới Âm Vân Phong truyền đến.



- Vương Tử Phong?



Âu Dương nhìn Vương Tử Phong giống như chó điên từ dưới chân núi xông lên, lúc này mặt Vương Tử Phong đã bị đánh thành đầu heo, nếu như không phải Âu Dương có ấn tượng rất mạnh với Vương Tử Phong, sợ rằng thật sự không nhận ra hắn.



Khi Âu Dương đang tự hỏi ai có thể đánh một Lục Tiên lục giai như Vương Tử Phong thành đầu heo như vậy, một nữ tử toàn thân tử sam, sát khí đầy người xuất hiện dưới chân núi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Nữ tử này nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng tu vi lại cao dọa người, Âu Dương nhìn thoáng qua, tu vi của nữ tử này còn cao hơn Vương Tử Phong rất nhiều. Nhưng khi Âu Dương lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã bị dung mạo lãnh diễm của nàng làm cho có chút kinh ngạc.



- Vương Tử Phong, nếu như ngươi là một nam nhân thì đừng chạy lên Âm Vân Phong.



Thị Thanh cũng không bước vào Âm Vân Phong, bởi vì Lỗ Tu từng nhiều lần dặn dò nữ nhi của mình, Âm Vân Phong chính là nơi thanh tu của sư bá Bạch Hủ Minh, ở Thông Thiên Phong náo động một chút sẽ không ai nói gì nàng, nhưng nếu nàng dám náo động trên Âm Vân Phong, nhất định hắn sẽ cấm bế nàng mấy năm.



- Ta có phải là nam nhân hay không, ngươi thử lên nhìn xem. . .



Vương Tử Phong quay về phía Thị Thanh làm một tư thế đặc biệt xấu xa, sau đó nhanh chân chạy lên đỉnh Âm Vân Phong.



- Ngươi. . .



Nhìn thấy biểu hiện hạ lưu của Vương Tử Phong, Thị Thanh nghiến răng nghiến lợi nói:



- Được rồi, Vương Tử Phong, Xem như ngươi lợi hại, ta xem ngươi sau này làm sao rời khỏi Âm Vân Phong, lần sau để ta thấy ngươi nhất định sẽ cắt đứt toàn bộ xương cốt của ngươi. . .



Thị Thanh tức giận mắng chửi, xoay người bay đi.



Âu Dương nghe thấy đối thoại của hai người, không nhịn được nở nụ cười, nhưng hắn vừa mới nở nụ cười đã bị thanh âm bên cạnh kéo về hiện tại.


Nhưng hôm nay lại xuất hiện một người lợi hại hơn, Thái thượng Bạch Hủ Minh tới miệng hắn liền biến thành Bạch lão mõ, tông chủ Lỗ Tu tới miệng hắn biến thành Tiểu Lỗ tử.



Mà người nói lời này còn là một tiểu oa nhi khoảng chừng bảy tám tuổi, thân mặc tiểu chiến giáp, sau lưng đeo một hòn gạch màu xanh . .



Trận đồ thần kỳ trước mặt của Trận Đồ Sư có vẻ vẫn vô lực như vậy, thời gian giống như đọng lại. Xuyên qua hư không vô tận, khi tám người lần thứ hai nhìn thấy ánh sáng, đã cách xa Vạn Tiên Sơn rất nhiều.



- Ô. . .



Quang mang chớp động, tám đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống,



- Ầm. . . . . .



Vị trí tám người xuất hiện chính là ngoài khơi, nhưng tám người này lại không sợ chút nào, bởi vì bọn họ sớm đã đột phá Thánh Thể, lăng không phi hành không phải việc khó.



- Đây là Lâm Hải Cảnh?



Âu Dương nhìn biển rộng dưới chân mình, cách đó không xa là bờ biển. Trên bờ biển, một con đê thật dài không ngừng ngăn cản sóng biển tập kích, nhìn sóng biển không ngừng đánh ra đại đê, phát sinh từng đợt oanh minh, mọi người biết lần này bọn họ đã thoáng chốc từ Trung Châu xuyên không đến Đông phương Lâm Hải Cảnh.



- Trận đồ của Mục Uyển trưởng lão lại có tinh tiến rồi, cự ly xa như vậy không chỉ một lần hoàn thành, mà còn xuất hiện chênh lệnh rất nhỏ.



Mễ Bản lắc đầu cảm thán, Mục Uyển tuyệt đối là Trận Đồ Sư dưới Đại Đế cường đại nhất mà hắn biết.



- Ta đã từng tới Lâm Hải Cảnh một lần, cho nên chênh lệch tương đối sẽ nhỏ hơn.



Mục Uyển mỉm cười.



- Ồ, tại sao biển rộng bên kia đều là vụ khí?



Đây là lần đầu tiên Vương Tử Phong tới Đông phương, lần đầu tiên nhìn thấy Mê Hồn Hải mênh mông, lúc này nhìn về phía đông, toàn bộ biển rộng đều bị vụ khí bao phủ, căn bản không nhìn thấy tình cảnh trong biển, điều này khiến biển rộng vốn hoa lệ lại phủ thêm một tầng khói mù.



- Đừng đi sang bên đó, tiến vào sương mù dày đặc, muốn đi ra sẽ rất khó.



Mục Uyển vội vã nhắc nhở.



- Ta ghét nước biển. . .



Vẻ mặt Tiểu Nhạc rất không tình nguyện nhìn sóng biển không ngừng cuộn trào dưới chân mình.



Âu Dương nhìn về phương hướng hải dương Mục Uyển chỉ, khí vụ dày đặc ngăn cản tầm nhìn của vô số người, trước mặt con mắt huyết sắc của Âu Dương cũng phải lộ ra dáng dấp vốn có của nó.



Đây là hải dương màu xám, nước biển dưới lớp mây mù đều là màu xám, Âu Dương xác định những thứ mình nhìn thấy tuyệt đối là chân thật. Nhưng Âu Dương không thể minh bạch, vì sao hải dương lại biến thành màu xám.