Yêu Cung

Chương 28 : Trên đường xâm nhập

Ngày đăng: 23:58 19/04/20




- Tại sao chúng ta phải lui lại?



Hác Trì có chút buồn bực nhìn Vương Mông. Cùng lúc hắn mở miệng, những người khác cũng dùng vẻ mặt giống như vậy nhìn Vương Mông. Giống như chỉ có Vương Mông là một kẻ khác loài vậy.



Đầu óc Vương Mông cảm thấy bối rối. Hắn ôm đầu nhìn một nhóm người này. Hắn đang suy nghĩ, những gia hoả này đang suy nghĩ gì vậy? Vọt vào phóng hỏa sau đó chết ở bên trong sao? Tuy rằng điều này có ý nghĩa chiến lược rất lớn, nhưng tuyệt đối không huy hoàng bằng vọt vào phóng hỏa xong còn có thể an toàn rút đi chứ?



- Có đường lui lại hay không, không quan trọng. Nhưng tất cả chúng ta chết trận tại...



Lúc này Vương Mông đã xác định làm vậy hẳn phải chết. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã bị Âu Dương đang dựa trên cây kho cách đó không xa ngắt lời.



- Tại sao phải chết trận. Ta vẫn sống vui vẻ mà! Chúng ta tập kích vào vị trí đội phó Hác Trì vừa nói tới lúc nãy. Khoảng 40, 50 dặm trên đường thâm nhập đi sâu vào trong đều rất an toàn. Tiếp đó chúng ta hoàn toàn có thể chuyển phương hướng một chút tiến về phía tiểu thành kia!



Âu Dương nói xong chạy tới phía trước bản đồ, một cánh tay hắn chỉ vào tiểu thành phía trên bản đồ. Giống như lời hắn nói, nếu đi theo con đường hắn vừa chỉ, như vậy trên đường đi gần như không gặp phải bất kỳ đội quân trấn thủ nào.



- Hả?



Nghe thấy Âu Dương nói vậy, Vương Mông thiếu chút đã phát điên! Mới vừa nãy còn đang thảo luận làm sao lui lại. Hiện tại thì hay rồi, tiểu tử này nói một câu nói trực tiếp khiến bọn họ thâm nhập vào hậu phương lớn của kẻ địch!



- Điều này không tồi. Quân trấn giữ trong Phì Thủy Thành rất ít. Chúng ta hoàn toàn có thể quấy nhiễu Phì Thủy Thành một chút, sau đó chuyển hướng tiến về hướng tây bắc. Chỉ cần di chuyển về phía tây bắc thêm bốn trăm dặm thì có thể hội hợp với đội quân Tây Bắc của chúng ta!
Âu Dương nói xong đã vác hai ống Tam Lăng Tiễn lên vai, cầm theo Thứ Kiêu Cung bắt đầu tiếp cận lính tuần tra của quân địch.



Toàn bộ nơi đóng quân có khoảng chừng hơn hai trăm điểm trấn thủ. Lúc này số lượng lính tuần tra ước khoảng hai mươi người. Tuy nhiên bởi vì bọn họ đứng tương đối xa nhau, cho nên Âu Dương ra tay cũng hết sức dễ dàng.



Điều này chỉ dễ dàng đối với Âu Dương. Phải biết rằng bây giờ là buổi tối. Muốn giết lính tuần tra của quân địch nhất định phải bắn ra mũi tên phong hầu. Chỉ có như vậy mới có thể không kinh động những người khác, tiêu diệt hoàn toàn đội ngũ tuần tra.



Đám người Lăng Túc, Vương Mông ẩn nấp phía sau một rừng cây nhỏ. Bọn họ đang đợi động tác của Âu Dương.



Lúc này nét mặt Vương Mông vô cùng khẩn trương. Tuy rằng hắn đã rất nhiều lần chứng kiến kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, nhưng hiện tại đang là ban đêm. Âu Dương có thể bắn ra được mũi tên phong hầu trong một khoảng cách xa như vậy sao?



Không chờ Vương Mông tự hỏi, bên Âu Dương đã có hành động. Chỉ thấy lúc này Âu Dương trốn trên một thân cây có tán lá rậm rạp kéo cung bắn ra mũi tên thứ nhất.



Một mũi Tam Lăng Tiến màu đen trong buổi tối khiến người ta gần như không cách nào phát hiện được. Mũi tên bắn ra bay rất nhanh. Ngay cả âm thanh cũng được Âu Dương khống chế xuống mức thấp nhất.



Mũi tên bay ra, một tên binh sĩ tuần tra đứng một mình trong tình trạng không hề hay biết đã bị một mũi tên phong hầu của Âu Dương bắn từ phía sau lưng tới, chết ngay tại chỗ.



Từ phía xa, trung đội số 7 nhìn kỹ thuật bắn cung của Âu Dương giống như Thần Kỹ, mỗi người đều hít một hơi lạnh! Buổi tối, năng lực của hắn vẫn có thể tinh chuẩn như thế. Gia hoả này quá đáng sợ! Cũng may hắn là đội viên của mình. Nếu như hắn là kẻ địch, chỉ sợ mỗi giờ mỗi khắc bọn họ đều phải đề phòng Tam Lăng Tiễn bay tới!