Yêu Cung

Chương 60 : Còn cần phải so tài nữa sao?

Ngày đăng: 23:58 19/04/20




Vèo...



Một mũi Tam Lăng Tiễn nhanh đến mức cực hạn mang theo tiếng xé gió bay ra. Tiếp theo chợt nghe được một tiếng rắc. Khi tiếng động này truyền đến, tất cả mọi người trên thao trường, lập tức bối rối!



- Trời ạ! Có thể như vậy sao?



Hứa Quyền nhìn tấm bia ngắm thứ nhất. Ngay khi hắn đang tự hỏi có khả năng này không, lại nghe thấy một tiếng rắc truyền đến! Mũi tên thứ hai cũng giống như mũi tên thứ nhất, trực tiếp bổ đôi mũi tên Lưu Đồng cắm trên tấm bia ra làm hai.



Mũi tên thứ ba... rắc... mũi tên thứ bốn, mũi tên thứ năm... Thoáng cái, Âu Dương đã giục ngựa chạy đến tấm bia cuối cùng. Tất cả mọi người ở thao trường đều nín thở. Bọn họ bắt đầu nghi ngờ, có phải bọn họ đang nằm mơ hay không.



- Trúng!



Mũi tên cuối cùng của Âu Dương bắn ra. Đồng thời hắn gầm lên một tiếng. Sau đó hắn từ trên ngựa nhảy xuống. Trong nháy mắt khi hắn chạm chân xuống đất, mũi tên cuối cùng đã chẻ đôi mũi tên do Lưu Đồng bắn ra trên tấm bia thứ mười!



Chấn động! Đây là một sự chấn động tâm linh! Lưu Đồng đứng cách Âu Dương chưa đầy năm mươi bước, vẻ mặt si ngốc nhìn mười tấm bia ngắm kia. Mười mũi tên hắn bắn ra, tất cả đều bị mũi tên của Âu Dương chính xác chẻ làm đôi cắm vào đúng vị trí hắn đã bắn đến! Độ khó của điều này cao tới mức nào, Lưu Đồng hiểu rất rõ! Muốn bắn ra mũi tên như vậy, chắc chắn khó hơn gấp mười lần so với bắn trúng tất cả hồng tâm!



Tuy hồng tâm nhỏ, nhưng cũng bằng nắm tay của một người. Muốn trúng mục tiêu hồng tâm, luyện tập nhiều là có thể làm được. Nhưng mỗi lần đều phải tìm chính xác vị trí mũi tên mình bắn ra, sau đó chẻ đôi mũi tên của mình. Đây là trình độ con người có thể đạt được sao?




Hứa Quyền nghĩ tới những điều này, bỗng nhiên trên mặt hắn lộ ra một nụ cười âm hiểm:



- Không phải ngươi tự xưng là thiên hạ vô song sao? Chúng ta không thắng được ngươi, nhưng một khi tên Trì Bách Cường điên cuồng kia biết có một Thần Xạ Thủ như vậy, cho dù là vạn dặm xa xôi hắn cũng sẽ tới so cao thấp với Âu Dương!



Hứa Quyền thầm nghĩ. Tuy nhiên nụ cười thâm hiểm trên mặt hắn lại không bị người khác chú ý. Bởi vì giờ phút này hắn không phải là nhân vật chính. Nhân vật chính là Âu Dương đang diễu võ dương oai giữa sân.



- Còn cần phải thi đấu trận thứ ba nữa không? Một chọi một hay một chọi với một đám các ngươi?



Âu Dương thực sự không nể mặt. Hắn đi tới bên cạnh Hứa Quyền nói. Ngày hôm nay hắn muốn đánh Hứa Quyền một cách triệt để.



- Hừ! Tiểu tử, ngươi không cần ngông cuồng. Doanh trại Thần Xạ chúng ta tự nhận không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng muốn tên tuổi thiên hạ vô song này sao? Hãy cứ chờ mà xem.



Hứa Quyền sầm mặt lại quét mắt nhìn Âu Dương đầy vẻ khinh bỉ, giống như ánh mắt trung đội số 7 đang nhìn hắn. Sau đó hắn quay về phía đám người của doanh trại Thần Xạ hét lớn một tiếng.



- Đi!