Yêu Cung
Chương 76 : Rời đi
Ngày đăng: 23:58 19/04/20
Âu Dương nói xong câu đó, hắn không hề liếc mắt nhìn Trì Bách Cường đang nằm trên mặt đất một cái nào nữa.
Không sai! Trong mắt người của thế giới này, cung tiễn chỉ là vũ khí giết người. Nhưng Âu Dương không giống bọn họ. Cung tên trong tay hắn chính là bằng hữu của hắn. Hắn dùng tim mình để bắn tên, mà không phải dùng tay!
- Bằng hữu. . .
Trì Bách Cường nghe Âu Dương nói vậy, hắn thua tâm phục khẩu phục. Câu nói này của Âu Dương giống như mở ra cho hắn một khoảng trời mới. Đúng như Âu Dương từng nói, hiện tại hắn đã đạt đến một bình cảnh. Nhưng cho tới nay, trên thế giới này vẫn không ai có thể chỉ điểm kỹ thuật bắn tên cho hắn. Hôm nay tuy hắn bại, nhưng hắn lại được Âu Dương chỉ điểm.
- Ta sẽ quay lại tìm ngươi!
Trì Bách Cường từ trên mặt đất đứng lên. Lúc này hắn nhìn theo Âu Dương. Tuy rằng hiện tại kỹ thuật bắn cung của hắn thua Âu Dương, nhưng hắn cũng tìm được con đường của mình. Hắn tin tưởng, chỉ cần mình có thể tiếp tục cố gắng, có một ngày nào đó hắn nhất định có thể đánh bại Âu Dương!
- Không cần! Ngươi còn kém quá xa!
Âu Dương không quay đầu lại, hắn giơ một ngón tay về phía Trì Bách Cường lắc nhẹ một chút. Sau đó cả người hắn biến mất trong cửa thành đã mở.
- Kém quá xa?
Trì Bách Cường cười khổ! Tên Âu Dương này quả thật ngông cuồng. Tuy nhiên hiện tại hắn cũng cảm thấy bội phục Âu Dương, thật lòng bội phục. Nhặt trường cung đỏ như máu của mình từ dưới đất lên, Trì Bách Cường thoáng nhìn về phía cửa thành. Sau đó hắn xoay người rời đi!
Vạn dặm xa xôi chạy tới, lại nhận được một trận thất bại cùng với một câu nói ngươi kém quá xa! Vào lúc này cho dù Trì Bách Cường bội phục Âu Dương hắn cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại.
Lão thần Sở Tương Hợp nhìn Vương Văn Viễn. Trong Đại Vận quốc, ngoại trừ Vương Văn Viễn ra, Sở Tương Hợp chính là nhân vật một tay che trời. Đây cũng chính là khởi nguồn sự tự tin của hắn.
- Một bán yêu giả yêu hóa cung tiễn, còn là bán yêu giả nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn. Đây quả thật có chút ý nghĩa!
Vương Văn Viễn nhìn quân báo trước mặt. Hắn biết cho dù Bì Ba có lá gan lớn hơn nữa cũng không thể nào đùa với hắn như vậy được. Nếu hắn dám báo, như vậy chứng tỏ điều này là sự thực.
Sở Tương Hợp lại nhấc ấm trà lên lần lượt rót cho Vương Văn Viễn và mình một chén trà sau nói:
- Bệ hạ, lão thần dự định đi ra tiền tuyến một chuyến!
- Hả? Tuy nói người này cường đại hơn nhiều so với Thiên Hương công chúa năm đó, nhưng dù sao cũng chỉ là một bán yêu giả. Cho dù nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn, nhưng thực tế thành tựu cũng có hạn. Tại sao quốc sư lại coi trọng như thế?
Vương Văn Viễn có chút không rõ. Tuy rằng Chân Thực Chi Nhãn rất đáng sợ, nhưng dù sao mức độ đáng sợ có hạn. Một bán yêu giả, giỏi lắm cũng chỉ có thể đối phó với Huyễn Thuật Sư tứ giai trở xuống. Nếu đụng tới Huyễn Thuật Sư ngũ giai, người ta không cần huyễn thuật, trực tiếp có thể lấy ra linh hồn giết chết hắn. Năm đó Thiên Hương công chúa cũng đã bị Huyễn Thuật Sư giết chết như vậy.
- Bệ hạ có phần không biết. Tuy rằng người này là một bán yêu giả, nhưng trong thư Bì Ba đã nói. Người này yêu hóa ra vũ khí vô cùng cường đại. Lão thần vẫn muốn đi tới tiền tuyến xem thử. Nếu hắn thật sự có một tia thiên phú, lão thần sẽ thu nhận làm đệ tử!
Sở Tương Hợp hiểu rõ hơn Vương Văn Viễn về sự đáng sợ của Chân Thực Chi Nhãn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bản thân hắn chính là một Huyễn Thuật Sư. Hắn biết, nếu như một người nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn cho dù có thể thành công tấn đến ngũ giai cũng đủ để hoành hành ngang dọc trong thế giới này.