Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 1 : Bị theo dõi rồi!

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


Tiết trời đã vào xuân, Diêu Viễn ngắm nhìn những cành đào nở rộ bên ngoài cửa sổ phòng học, thầm nghĩ thời tiết tốt như vậy không đi dạo thì thật uổng phí. Chuông đã reo nhưng giáo viên vẫn chưa lên lớp, trong phòng học không khí có chút ồn ã. Lúc này, một nam sinh bước vào, đưa mắt quét quanh phòng một lượt, cuối cùng quyết định đi tới bên cạnh Diêu Viễn rồi ngồi xuống. Cô và người này không quen cũng chẳng biết, vì thế không khỏi nghiêng đầu liếc anh ta một cái.



Nam sinh này vừa ngồi xuống liền tựa người vào ghế, nhắm mắt thư giãn, bày ra bộ dáng không được ngủ đủ. Bạn nữ ngồi bên còn lại của Diêu Viễn đưa tay kéo kéo ống tay áo cô, nhỏ giọng nói: “Này, người này tớ biết, là học trưởng đang học năm thứ tư đấy.”



Anh ta mặc chiếc áo len cao cổ màu xanh nhạt, mái tóc mỏng nhưng mềm mại, ngũ quan hài hòa đẹp mắt đến khó tả, có điều lúc này ngủ gà ngủ gật trông lại chẳng có chút tinh thần nào, hay nói cách khác là khí sắc không tốt, thoạt nhìn như người ốm vậy.



Cô bạn khẽ hỏi: “Cậu có nghĩ chúng ta nên nói cho anh ấy biết là nhầm phòng rồi không?”



Diêu Viễn trầm ngâm: “Thôi kệ, dù sao cũng không quen, cứ coi như không biết đi.”



Một giây sau người nọ mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Diêu Viễn, đôi mắt đen bóng có thần khiến người bị nhìn có chút cảm giác hoảng loạn. Anh ta nói:



“Cô sao lại có thể thiếu đạo đức như thế?”







Diêu Viễn giật mình tỉnh giấc, cảm thấy khó hiểu, “Sao lại mơ giấc mơ kỳ quái vậy nhỉ?” Cô đã hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh rồi, thế mà giờ còn mơ thấy tiết học từ hồi năm nhất ấy.



“Nhất định là gần đây đọc sách đến mụ cả người rồi .” Vì vậy Diêu cô nương quyết định, “Đợi lát nữa phải chơi điện tử giải ngố một chút mới được”



Diêu Viễn từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi tiêu biểu, thi đỗ đại học nổi tiếng Giang Nính khoa Văn học Hán, sau đó được cử đi Canada học nghiên cứu sinh, tốt nghiệp rồi quay lại trường công tác, trở thành giáo viên môn tự chọn, dạy “Mỹ học khái luận” đến nay cũng đã được hai tháng. Cô không có mục tiêu gì cao xa, chi mong năm tháng trôi đi không gặp điều gì bất trắc.



Giống như, khi chơi game thì mạng nhất định không được giật!



Trưa chủ nhật, Diêu Viễn ngủ dậy, gộp bữa sáng bữa trưa làm một sau đó mở máy tính đăng nhập Thịnh Thế Truyền Thuyết , vừa tiến vào trò chơi liền nhìn thấy nhân vật của mình – “Nhược Vi Quân Cố” đứng trong đình viện, tường cao kéo dài, ngay trước mặt là một hồ nước nhỏ, bên trong đều là hoa thủy tiên nở rộ vô cùng diễm lệ.



Nơi này không khí thanh tịnh, cảnh đẹp động lòng người, tọa độ hiển thị “Tiểu Liễu Viên”, là nơi có lần cô đi dạo tình cờ tìm thấy. Vì không có quái để đánh, cho nên nơi này hầu như không người chơi lai vãng.



“Nhược Vi Quân Cố” lẳng lặng đứng dưới gốc liễu, thân đeo trường kiếm, trên mái tóc đen nhánh cài ba chiếc trâm bạc, buông dài tự nhiên sau lưng; phục trang trên người đều là màu tím: áo mỏng bên trong, Yên La hai tầng bên ngoài, đi cùng còn có áo khoác, thắt lưng , tư thế rất mực anh tú, oai hùng.



“Nơi hẹn hò tốt thế này lại chỉ có bà cô ta đơn thân ngắm cảnh, thật lãng phí.”



Diêu Viễn cảm thán, không ngờ lúc đó ngay sau lưng có một đao khách mái tóc trắng bạc đang đứng trên tường cao, tay áo tung bay, lẳng lặng nhìn cô không nói một lời.



Diêu Viễn một mình hứng chí chẳng được bao lâu thì Hoa Khai, bạn cùng trong bang gửi tin nhắn riêng cho cô : “Tiểu Quân, nghe nói cậu sắp cùng đồng chí trâu bò trong ‘Thịnh Thế’- ‘Quân Lâm Thiên Hạ’ kết hôn? !”



Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”



Hoa nở: “Không biết sao? Cậu 2 ngày này không lên mạng, trên kênh thế giới điên cuồng đồn đãi, nói cậu được Quân Lâm Thiên Hạ cứu, sau đó tính lấy thân báo đáp .”



Nhược Vi Quân Cố: “Hả? !”



Nói về dây dưa với đồng chí trâu bò kia…



Cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.



Màn hồi ức thứ nhất:




Tài khoản nam duy nhất trong Bách Hoa Đường, A Di cả kinh nói: “Cái gì? Thế mà lần trước ta rủ Tiểu Quân có đi đâu? Tiểu Quân gạt ta!”



Á Tế Á: “Quân tỷ tỷ thật sự muốn lấy thân báo đáp cho đại thần sao?”



Diêu Viễn không thể chịu được liền gõ ra một hàng dấu chấm.



Doreamon: “Quân tỷ tỷ! Tỷ thực cùng đại thần Quân Lâm Thiên Hạ kia này nọ này nọ sao? ! Sao lại cùng hắn này nọ được? Mau tường thuật cụ thể!”



Sao lại cùng anh ta này nọ được ???



Diêu Viễn cũng chỉ có thể cảm thán có một số chuyện thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà… Thì lại chẳng rơi trúng đầu cô.



Nhược Vi Quân Cố: “Nói thế nào nhỉ, ta chỉ là thiếu hắn ít tiền, cho nên giúp hắn làm nhiệm vụ để trả nợ mà thôi.”



A Di: “Nhiệm vụ gì?”



Diêu Viễn nhìn vị đại thần hiên ngang trên màn hình, trong lòng tự hỏi, tản bộ có tính là nhiệm vụ không? Quả nhiên thế giới tinh thần của đồng chí trâu bò phàm nhân khó có thể chạm tới.



Diêu Viễn vừa than trời, vừa đập tan suy diễn hàm hồ trên kênh bang hội: “Kiểu gì cũng không như mấy người nghĩ đâu.”



A Di: “Ừ ừ, vậy thì tốt! Nếu không người ta đêm nay sẽ mất ngủ đó!”



Bên này Diêu Viễn rốt cuộc nhịn không được chất vấn đại thần: “Quân Lâm Thiên Hạ bang chủ, chúng ta đi đã gần hết núi Tử Vân rồi, xin hỏi ngài đang tìm cái gì vậy? Nói ra, tôi giúp ngài tìm!”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Đi chán rồi?”



Diêu Viễn ăn ngay nói thật: “Có chút…”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Vậy được rồi, hôm nay đến đây thôi, lần sau đổi địa điểm”



Diêu Viễn kinh ngạc : “Đợi một lát, đại thần! 999 đồng vàng tôi thiếu của anh không phải trả một lần luôn sao?”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Không”



Diêu Viễn: “…”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Thêm bạn đi.” Sau đó bổ sung “Tiện đòi nợ”



Nhược Vi Quân Cố: “Tôi trả anh vũ khí được không?”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Tôi nói rồi, phiền phức.”



Anh mỗi một lần đòi nợ như vậy không phải càng phiền toái sao? !!!!



Người kia gửi lời mời kết bạn, Diêu Viễn bất đắc dĩ cuối cùng vẫn phải ấn đồng ý. Thế là trong danh sách bạn bè của Nhược Vi Quân Cố có thêm một đại nhân vật ID lấp lánh ánh vàng: Quân Lâm Thiên Hạ.