Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)
Chương 10 : Anh muốn hôn
Ngày đăng: 13:12 19/04/20
10.1
Chờ đến khi tuyết tan đi thì đã sắp đến trung tuần tháng giêng, khoảng thời gian này Diêu Viễn đều không thể nào online nổi, chỉ thỉnh thoảng lên một lúc để kéo tiểu Kiệt, mà liên hệ với Giang An Lan ngược lại lại dần chuyển dời ra hiện thực, ngày nào cũng nhắn tin. Diêu Viễn vốn cho rằng cùng Giang An Lan nói chuyện phiếm chắc chắn là sẽ y như trong trò chơi vậy, lâu lâu gõ ra một câu tẻ ngắt, thôi được rồi, nói chuyện điện thoại với anh đôi lúc quả thực đúng là không biết phải nói gì một lúc, nhưng cảm giác cũng không phải không tốt, lại còn rất… Mờ ám. Đương nhiên đôi khi lại cũng khiến người ta muốn khóc. Tóm lại “yêu đương” với vị đại thần này, không phải chỉ là lao tâm lao lực bình thường.
Đây còn không phải sao? Ngày mười bảy tháng một trường học bắt đầu nghỉ đông, sáng sớm hơn năm giờ, di động Diêu Viễn đặt trên tủ đầu giường đã kêu inh ỏi, mơ mơ hồ hồ mở ra xem, là tin nhắn, “Anh đang chờ dưới cửa, chúng ta đi đăng ký đi.”
Một tiếng “ruỳnh” trầm đục vang lên, Diêu Viễn rơi thẳng xuống đất.
Tin nhắn khác lại đến, “Tỉnh chưa?”
Diêu Viễn cáu, gắt ngủ cộng thêm bị đau cộng hưởng, “Sư huynh, anh biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Xin lỗi, bên anh đang là bốn giờ chiều, lát nữa mới ngồi chuyến bay năm giờ trở về, phu nhân khi nào thì đến gặp anh?”
Thôi cũng đến lạy anh, Diêu Viễn quấn chăn ngồi bệt xuống đất, cắn răng bấm tin nhắn trả lời, “Ngoan, đợi khi nào có tâm tình trẫm sẽ triệu kiến nhà ngươi.” Gửi đi rồi mới căng thẳng chợt nghĩ không biết bị trả thù không nhỉ? Có điều mãi không thấy đối phương nhắn lại, Diêu Viễn liền thở phào một hơi, nhưng quay lại giường cũng không sao ngủ tiếp được nên buồn bực không thôi.
Buổi trưa Diêu Viễn cùng chị họ ăn cơm. Diêu Hân Nhiên đi làm, giờ nghỉ trưa dài tận ba tiếng, mỗi khi rảnh tới không biết phải làm gì để giết thời gian đều rủ em họ đi ăn. Diêu Viễn thì hôm nay ngủ không đủ giấc, tinh thần không tốt lắm.
Diêu Hân Nhiên không hiểu nói: “Em đang nghỉ cơ mà, sao còn ra cái vẻ như thiếu ngủ thế?”
Diêu Viễn lắc đầu, không muốn nhiều lời, gọi một cốc nước ấm, Diêu Hân Nhiên cũng không hỏi nhiều bắt đầu lật thực đơn, mắt hơi đảo, “Đúng rồi, lát có người nữa đến đây đấy.”
“Hả?”
“Đàn ông, mẹ già giới thiệu, muốn chị gặp một chút. Chị từ chối bao nhiêu lần nhưng mẹ chị, cũng chính là bác thân yêu của em thì cứ như là địch không chết ta không dừng vậy…”
Diêu Viễn toát mồ hôi, “Thế mà chị còn gọi em đi cùng à?”
“Chị em cây khế có họa cùng chịu mà!”
“…”
Không được bao lâu di động của Diêu Hân Nhiên vang lên, cô nhấc máy nói một câu, “Đến rồi à, chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ…” Chỉ chốc lát sau đã có hai người đàn ông đi tới, hóa ra đối phương cũng rủ bạn đi cùng, Diêu Hân Nhiên tiếp đón bọn họ ngồi xuống, bàn vuông, bốn người mỗi người một góc, hai người kia cũng không câu nệ, ngồi xuống sau đó liền hướng các cô cười tự giới thiệu. Ngồi gần Diêu Hân Nhiên, nam A thuộc loại cao lớn uy mãnh, một năm trước vừa từ quân đội trở về, hiện đang đảm nhận một vị trí nhỏ trong đội cảnh sát giao thông. Người bạn A mang đến, nam B lại là loại đoan chính thư sinh, nhân viên công chức.
Chọn món xong Diêu Hân Nhiên cùng bọn họ trò chuyện, Diêu Viễn thì yên lặng uống nước, chủ yếu do thật sự không có gì để nói, cô luôn ít giao tiếp với người lạ. Có điều Diêu Viễn bộ dạng xinh đẹp, tự nhiên sẽ không bởi vì trầm mặc mà bị người khác lờ đi. Nam B vừa uống trà vừa thỉnh thoảng hỏi cô vài câu, tỉ như đi làm ở đâu? Bình thường có sở thích gì? So sánh với Diêu Hân Nhiên bên kia “Quân đội hẳn rất nhiều soái ca phải không ha ha” “Diêu tiểu thư, tính cách của cô rất giống một vị huynh đệ của tôi ha ha” … Diêu Viễn cảm thấy nhìn kiểu gì cũng giống cô đi xem mắt hơn?
Diêu Viễn tận lực không thất lễ lại có chừng mực mà trả lời, nhưng khi nam B hỏi đến “Ngày kia cô có rảnh không? Có một bộ phim không tồi đang công chiếu, có muốn cùng đi xem không?” thì tiếng chuông di động bên tay cô vang lên, Diêu Viễn không khỏi âm thầm thở phào, nhưng khi nhìn thấy người gửi là ai thì nghẹn luôn,
“Em đang ở đâu đấy?”
Tâm tình gần như thoắt một cái toàn bộ tập trung vào điện thoại di động. Diêu cô nương cúi đầu gõ chữ,
“Em ra ngoài ăn cơm.”
“Cùng ai?”
“… Chị họ em.”
“Ừ.” Sau một lát lại, “Còn gì nữa không?”
Diêu Viễn theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, xác định không thấy được Giang An Lan. Không thể trách cô nghĩ nhiều, vấn đề này lại bị hỏi trong tình huống này hạ, không khỏi có chút chột dạ đến nỗi nghi thần nghi quỷ, nên trả lời thế nào bây giờ? Nói thật? Tuy không phải cô đi xem mắt nhưng theo tình hình hiện tại thì cũng chẳng khác gì, lại không thể nói dối được, vì vậy hàm hồ trả lời: “Gì cơ ạ?”
“Hai đồng chí kia là ai?”
Diêu Viễn trực tiếp đứng phắt dậy, dẫn tới Diêu Hân Nhiên kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Nam B cũng nhìn cô, quan tâm nói: “Diêu tiểu thư, không sao chứ?”
Diêu Viễn miễn cưỡng cười cười, “Tôi đi gọi điện thoại.” Nói xong liền đi ra ngoài, vừa dáo dác nhìn bốn phía, vừa bấm số, “Anh đang ở đâu vậy?”
Đầu kia cười nhu hòa nói: “Ở Mỹ tuyết đang rơi lớn, chuyến bay bị trì hoãn cho nên vẫn đang ở khách sạn, phu nhân không cần lo lắng, anh vẫn chưa thấy gì đâu.”
“Khụ, vậy sao anh biết?”
“Trong bang có người nhìn thấy nói với anh. Phu nhân đang đi xem mắt đấy à?”
Diêu Viễn lúc này đã đứng bên ngoài nhà hàng, nhìn tàn cảnh ngày đông tiêu điều trước mắt, chậm rãi thở ra một hơi, cảm khái sâu sắc bang phái nhà anh rốt cuộc là còn trâu bò đến mức nào nữa vậy? Đây là hiện thực mà cũng đụng mặt người trong bang được.
“Thực ra là chị họ em đi xem mắt, em chỉ đến ăn cơm rất trong sáng.” Diêu Viễn định không nói gì, cuối cùng vẫn giải thích một chút, không thể không thừa nhận chính mình dường như thật không muốn để anh hiểu lầm chuyện gì.
Ngườ kia “Ừ” một tiếng, “Anh chỉ muốn đặt kết giới lên người em, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.”
“…”
Cuộc xem mắt cuối cùng lấy cớ Diêu Viễn đau dạ dày mà kết thúc sớm hơn dự kiến, Diêu Hân Nhiên lái xe đưa cô về thì hỏi: “Em đau thật hay là bị chồng ảo bắt gian nên mới đau vậy? Trước khi gọi món chị thấy một thành viên Thiên Hạ Bang lần trước đi offline cũng ở đó, ngay cách chúng ta một bàn.”
Diêu Viễn dựa vào cửa sổ thủy tinh, sầu muộn nói: “Thế sao chị còn không nhắc em một câu?”
“Giúp em giết người diệt khẩu sao?” Diêu Hân Nhiên cười to, “Được rồi, có thể khiến Quân Lâm Thiên Hạ có ý muốn quản là điều bao nhiêu cô nương tha thiết ước mơ đấy, cô em đừng có sướng mà còn thích khoe nữa đi.”
Diêu Viễn thật sự là khổ mà nói không nên lời thì có.
Sau đó Diêu Hân Nhiên hỏi em, nam A hôm nay xem mắt thế nào?
“Chị không phải vẫn luôn thích kiểu cường tráng sao?”
“Đúng vậy, rõ ràng là mẫu lý tưởng của chị, không hiểu sao lại không có cảm giác, cứ thấy thiếu cái gì.”
Đúng lúc radio trên xe phát [ Trò chuyện cùng danh nhân ], giọng nam mở màn ôn hòa nói: “Xin chào, đây là [Trò chuyện cùng danh nhân ], tôi là người bạn thâm niên của mọi người, Ôn Trừng.” Diêu Hân Nhiên ngay lập tức “Đù*” một tiếng rồi duỗi tay chuyển kênh, Diêu Viễn phản ứng có chút chậm, “Đây là chương trình truyền hình của Ôn Như Ngọc mà?”
(Thực sự là đồng chí này nói ‘Đù’ bằng tiếng Trung đấy ạ, cả trong sách xuất bản cũng thế nên mình tôn trọng nguyên tác (chủ yếu tại nó buồn cười =)) ) tiện nói luôn tất cả các câu thoại nói bậy đều là dịch sát chứ không phải mình bô li phê vào đâu đừng mắng tội nghiệp =)) )
Diêu Hân Nhiên ra vẻ buồn nôn, “Đài phát thanh sao lại phát cả chương trình truyền hình thế này? Chị phải đi khiếu nại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình lái xe của nhân dân!”
Thế nên, Diêu Viễn một đường liên tục phải nghe Diêu Hân Nhiên thể hiện sự khinh bỉ sâu sắc với Ôn Trừng, mà khi đó tron phòng hóa trang, Ôn Trừng liên tục hắt xì mấy cái khiến thợ trang điểm không cách nào tác nghiệp nổi, “Trừng ca, xem ra hôm nay có người rất nhớ anh đấy.”
Ôn Trừng nhún vai, “Chắc vậy.”
Phía bờ khác của Thái Bình Dương, Giang An Lan đang đứng trước cửa sổ phòng khách sạn nhìn đầy trời tuyết bên ngoài, nhàn nhạt phun ra một câu, “Thời tiết thật sự làm cho người ta bực dọc.”
Triệu Tử Kiệt sau lưng anh thật cẩn thận mở miệng nói: “Nghe nói ngày mai sẽ chuyển biến tốt, máy bay hẳn là cỏ thể cất cánh rồi, lưu lại đây thêm một ngày cũng không vấn đề gì phải không An Lan?”
Giang An Lan quay đầu, “Có vấn đề thì sao?”
Triệu Tử Kiệt lấy lòng cười nói: “Mười một giờ nhà hát Metropolis có một buổi hòa nhạc nửa đêm, anh muốn giết thời gian không? Em đi đặt vé.”
“Không có tâm tình.” Giang An Lan nói xong, đi tới phòng tắm, “Anh đi ngâm mình, đừng làm phiền.”
Triệu Tử Kiệt không có dị nghị đáp luôn một tiếng, đợi Giang An Lan bước vào buồng tắm đóng cửa lại rồi mới khổ não gãi gãi đầu. Thắc mắc hà cớ gì hắn đường đường là Triệu Tử Kiệt lại kiêng dè anh họ mình như vậy sao? Bởi vì khi còn bé sợ bị ngược đãi, chẳng những hắn, nhưng phàm là em họ nhỏ hơn An Lan thì đều sợ anh cả. Không phải chuyện bị đánh bị mắng hay gì , mà là khi còn bé ai chẳng ngốc, nhưng An Lan lại đặc biệt thông minh, cho nên theo anh ra ngoài chơi hở một chút liền bị nói “Ngu thêm chút được không?” “Đừng có loay hoay trước mặt anh mãi thế” vân vân và mây mây, mà bọn họ đều không biết mình sai ở chỗ nào, lớn lên một chút mới hiểu được, sau đó càng thêm cảm thấy An Lan lợi hại, cũng càng thêm ngại anh, cứ cảm thấy không cẩn thận là sẽ bị bắt ngay nhược điểm, sau đó lại sẽ bị khinh bỉ không bằng con cún.
Triệu Tử Kiệt đau đầu nghĩ, hôm qua vị anh họ cao ngạo khó hầu hạ này vẫn còn bình thường, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy đang nổi đóa, trước mắt cứ kết luận là do chuyến bay bị lùi lại, nhưng trước đây cũng không phải chưa gặp tình huống này bao giờ, cũng không thấy lão nhân gia vì thế mà phát cáu mà. Cho nên sợ anh họ lại ăn no không có chuyện gì làm lại khổ thân mình Triệu Tử Kiệt cuối cùng nhịn không được đành gọi điện thoại quốc tế đường dài hỏi ý kiến Lý Cao tham thảo, kết quả không có ai nhấc máy, lại nhớ ra trước đó Lý Cao có cho hắn một số điện thoại, nói là về sau phàm cứ lão Đại bực dọc, không biết giải quyết thế nào thì mời gọi vào số này xin giúp đỡ, cam đoan giúp cậu giải quyết thoải mái.
Triệu Tử Kiệt bán tín bán nghi lục ra kia dãy số kia gọi tới, một hồi lâu đối phương mới tiếp máy, là một giọng nữ thật là dễ nghe , “Xin chào?”
“Xin chào, tôi là Triệu Tử Kiệt, anh họ tôi có chút cáu kỉnh, nên làm thế nào?” Triệu Tử Kiệt nói xong tự nhiên thấy mình đần đần.
“Anh gọi nhầm số à?”
“Chờ chút, cô có biết Lý Cao không?”
“Lý Cao?”
Triệu Tử Kiệt nói: “Đúng vậy, anh họ tôi là Giang An Lan.”
“A!”
Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh, Triệu Tử Kiệt lóc cóc đi sau lưng anh họ, khổ sở đánh vật với hai va li hành lí. Vừa ra ngoài đã có xe của công ty đang chờ, Triệu Tử Kiệt lên trước hỏi anh: “An Lan, anh muốn về nhà nghỉ ngơi hay đi đâu ăn trưa trước?” Nói rồi ra hiệu cho tài xế xuống xe cho đồ vào cốp, mình thì theo anh họ ngồi vào ghế sau, người nọ an tọa xong mới mở miệng: “Không ăn, đưa anh về tổ trạch* trước, xe này lát em dùng đi.”
Lạc Thủy: “Chẳng lẽ…”
Tẩu Na Thị Na: “Chẳng lẽ…”
Ngạo Thị Thương Khung: “Đừng nói nữa, thật làm cho người ta thẹn thùng.”
Lạc Thủy: “Phó bang chủ ngươi có dám bình thường một chút không? Dám không?”
Diêu Viễn đọc được không biết nên khóc hay cười, cô nhắn tin cho Ôn Như Ngọc: “Để ta giết ngươi một lần đi.”
Ôn Như Ngọc: “Khụ, tẩu tử, nhìn người dùng tài khoản này nói chuyện với ta, thật lòng có chút không đỡ được. Đại tẩu ngài không thể tha cho ta một lần sao? Người ta cam đoan sẽ không bao giờ quân sư bậy bạ nữa mà !”
Người này cũng bị Lý Cao truyền nhiễm rồi sao? Diêu Viễn ngừng lại cười, thái độ đoan chính: “Không được.”
Ôn Như Ngọc: “…”
Ôn Như Ngọc: “Được rồi, vậy chúng ta đến Quyết Đấu Trường đi, ta cởi hết cho tẩu tử chém.”
Diêu Viễn nghĩ ngợi một lúc, trả lời: “Ta đột nhiên lại không có hứng thú, để chị họ ta chém đi, chém tới lúc chị ấy hài lòng mới thôi.”
Ôn Như Ngọc: “…”
Ôn Như Ngọc: “Tẩu tử, phiền người thông cáo cho lan thiếu, vì hắn ta đã phải hy sinh cái gì!”
Diêu Viễn: “Được, nhớ cởi sạch.”
Diêu Viễn cười nói việc này cho Diêu Hân Nhiên, Diêu Hân Nhiên vừa nghe, lập tức hăng hái bừng bừng ôm đao chạy đến Quyết Đấu Trường .
Sự tình giải quyết xong, Diêu Viễn vừa định rời khỏi tài khoản của Giang An Lan để đăng nhập của mình thi một tin nhắn riêng hiện ra.
Ngạo Thị Thương Khung: “Tẩu tử, là ngươi phải không? Cái đó… lão Đại hắn tuyệt đối là lần đầu tiên, cho nên ngài… dịu dàng chút ha!”
Bên cạnh anh đều là những người như thế nào vậy?
Cô cũng là lần đầu tiên có được không?
Ặc, không đúng, hôm nay cô còn chưa có ý định cống hiến lần đầu tiên của mình đi đâu!
Thấy Giang An Lan đi ra, Diêu Viễn ‘bộp’ một tiếng gập máy tính lại.
Giang An Lan hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em buồn ngủ rồi.”
Giang An Lan hơi nhướn mày, mang cô đến một gian phòng khác, “Đêm nay em ngủ đây đi.”
Tuy rằng ngàn vạn phiền muộn, nhưng Diêu Viễn vẫn cảm khái một câu: “Phòng cho khách nhà anh thật lớn.”
“Đây là phòng ngủ chính.”
“…”
Trong khi Diêu Viễn bận khiếp sợ thì Giang An Lan để tay lên bả vai, sau đó chậm rãi chuyển lên nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô ăn đủ đậu hủ rồi mới nói: “Lát nữa anh ngủ ở phòng cho khách.”
Diêu Viễn mím môi, nói: “Thôi cứ để em ngủ ở phòng cho khách đi.”
“Hoặc là cùng nhau ngủ ở phòng chính, hoặc là ủy khuất phu nhân một chút, một mình ngủ ở phòng chính thôi.”
Diêu Viễn nghiêm túc đáp: “Em ngủ phòng ngủ chính, cám ơn.”
Diêu Viễn tắm rửa qua loa xong, lúc nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chính đầy hơi thở của anh kia không khỏi bắt đầu cẩn thận cân nhắc về Giang đại thần. Khi mới quen biết Quân Lâm Thiên Hạ thì cảm thấy người này vô cùng lạnh lùng, tích chữ như vàng gì gì đó, dù sao cũng là nhân vật đứng đầu một bang mà. Sau này hai người kết hôn trong trò chơi, anh thường xuyên có những phát ngôn kinh người khiến cô được sâu sắc thể nghiệm thế nào là “Phúc hắc”, rồi từ miệng người khác lại rất hay nghe nói anh “Tính tình thực không tốt”, còn nữa, hiện giờ trước mặt cô anh có động đậy hay không cũng đều khiến cô cảm thấy người nọ rất hư. Diêu Viễn nghĩ nửa ngày nhịn không được muốn quỳ luôn dưới chân Giang thiếu, đây còn không phải là ít nói, phúc hắc, tính tình không tốt, có chút hư hỏng, nam chính phức tạp điển hình sao?
Mà mình rốt cuộc là khi nào thì chọc đến, à không, cứu được người có sức ảnh hưởng lớn đến thế vậy? Anh rõ ràng nói đến “Báo ân”, cuối cùng lại khiến cô động lòng.
Diêu Viễn cứ suy nghĩ lung lung trước khi ngủ, trong ký ức cơ hồ lại hiện lên vài thứ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Diêu Viễn nhìn chằm chằm trần nhà hơn nửa ngày mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, lấy di động ra xem thời gian đã gần tới mười giờ, sau đó nghĩ tới chuyện mình mới nhớ ra thì lập tức bò dậy mặc quần áo vào. Chỉnh đốn xong đi đến cửa phòng, cô nghe được bên ngoài có chút tiếng vang, tưởng là đại thần mở TV, nhưng khi cô mở cửa lại thấy trong phòng khách ngồi không ít người, lập tức liền choáng váng!
“Đại tẩu, ha ha, chúng ta lại offline !”
Diêu Viễn ngơ ngác đứng ở cửa tóc chạm vai bù xù, chân mang dép lê, nghiễm nhiên là một bộ dáng vừa ngủ dậy. Cô thầm nghĩ, nhất định là mình còn chưa tỉnh ngủ cho nên mới xuất hiện ảo giác , nhưng một giây sau liền có người đi tới đánh vỡ sự tự thôi miên của cô, “Ăn chút điểm tâm trước đã, anh mua cháo cùng sữa đậu nành cho em, đã hâm nóng rồi.” Người nói lời này đương nhiên là Giang An Lan.
Diêu Viễn nhìn anh một cái, mặc quần áo ở nhà thoải mái, tinh thần sáng láng, lại quay đầu nhìn mấy người trong phòng khách, có trông quen , có lạ mắt , tuy rằng chỉ có 5-6 người, nhưng cũng quá đủ làm cho cô mắc nghẹn .
Diêu Viễn vội vàng gật đầu với những người nọ xong liền đi vào bếp, nghĩ muốn uống nước trấn định một chút thì nghe được có cô gái nhẹ giọng nói: “Lão Đại cùng Đại tẩu đã sống chung rồi à?” Giọng nam: “Đêm qua vào tài khoản của lão Đại quả thật là tẩu tử rồi, tôi bảo mà, tuy rằng chỉ lên một lát, chẳng lẽ sau đó… Cho nên mới dậy trễ như vậy…”
Sau đó cái gì cũng không xảy ra, chúng tôi chia phòng ngủ, dậy trễ như vậy là bởi vì nghĩ nhiều ngủ muộn! Giải thích kiểu này đến chính mình nghe cũng cảm thấy vô lực, Diêu Viễn nhịn không được quay đầu lại nhìn một đương sự khác của chợ dưa, Giang An Lan đang dùng thanh âm nhất quán bình tĩnh không một gợn sóng nói với nhóm người trong phòng khách kia: “Đợi đủ người, để Lý Cao đưa mọi ngươi đi chơi.” Sau đó quay đầu nhìn lại Diêu Viễn, khẽ mỉm cười đi về phía cô.
Tim Diêu Viễn phút chốc đập thùm thụp, quay đầu đi vào bếp còn nghe được bên ngoài Lý Cao nói: “Tới tới tới, hai ngày du lịch thủ đô xa hoa, muốn chơi thế nào cứ nói với Cao gia!”
Giang An Lan đi theo vào, đón lấy chiếc cốc từ trong tay Diêu Viễn giúp cô rót nước, “Chờ nguội một chút rồi uống, tối qua ngủ có ngon không?”
Diêu Viễn nhận nước, rất nghiêm túc nhìn anh, “Sư huynh, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Giang An Lan ung dung dựa lên mặt đá cẩm thạch sau lưng, “Anh đang nghe đây.”
“Mấy người bên ngoài…”
“Bọn họ đến rồi anh cũng mới biết, đều là người quanh Bắc Kinh, phỏng chừng là muốn đến xem chúng ta ân ái như thế nào.” Anh nói giọng rất nhẹ nhàng, chứa đầy nhu tình. Diêu Viễn lại thua , “Chênh lệch thật lớn, lần đầu tiên anh nói chuyện với em giọng so với băng tuyết còn lạnh hơn.”
Giang An Lan híp mắt, “Phu nhân nhớ ra cái gì rồi sao?”
Diêu Viễn thở dài một tiếng, “Hóa ra là em từng giúp anh trả tiền thuốc men! Còn nữa, sư huynh anh tính tình đúng là không tốt đẹp gì.”
Giang An Lan nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng đưa tay tới xoa xoa đầu Diêu Viễn, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ anh có là người như thế nào, em đều bỏ không nổi đâu .”
Anh hùng, đây xem như là ép mua ép bán sao?
“Ngại quá, sếp, quấy rầy ngài cùng Đại tẩu nồng tình mật ý, nhưng mà có người hỏi ‘Vừa rồi lão Đại xa xỉ hào phóng anh tuấn vô địch nói để Phó bang chủ đưa bọn ta đi ăn nhậu chơi bời, vậy còn mua sắm thì sao? Lão Đại thanh toán không? Đương nhiên chúng ta sẽ không bảo lão Đại mua nhà đâu, ha ha ha ha’, về điểm này boss ngài nói như thế nào?”
Giang bang chủ trả lời bằng ánh mắt lạnh như băng, “Biến.”
Sau khi phó bang chủ biến, Diêu Viễn quẫn bách nói với Giang An Lan: “Được rồi, chúng ta cũng ra ngoài đi.” cô uống hai miếng nước, buông cốc xuống liền muốn đi ra ngoài, lại bị Giang An Lan kéo tay lại, “Diêu Viễn.”
Diêu Viễn quay đầu.
Giang An Lan trịnh trọng nói: “Trừ em ra, anh chưa từng thích ai cả.”
Diêu Viễn cúi thấp đầu, giọng bé như muỗi kêu “vâng” một tiếng, “Em biết, em… em cũng thế.”
Ặc, bọn họ đây là đang làm gì?
Thổ lộ tâm ý với nhau à?
Giang An Lan cười , cảm thấy mỹ mãn, “Tốt rồi, ra ngoài thôi.”
Hai người từ phòng bếp đi ra, người trong phòng khách lập tức rối rít nói: “Lão Đại, Đại tẩu, hai người có đi cùng chúng ta không?” “Đúng vậy đúng vậy, nhân vật trung tâm mà không đi thì thật không phải rồi!”
Ôn Trừng chẳng biết từ lúc nào cũng đến, há mồm liền ồn ào: “Cùng đi đi, ta chủ yếu là đến xem lão Đại cùng Đại tẩu , bổ mắt, có lợi cho sức khỏe cả thể xác lẫn tinh thần.”
Lý Cao cười to, “Ngươi không phải nói 2 ngày nay ở Thiên Tân làm quái gì đó, bận bịu muốn chết, chỉ thiếu điều phân thân sao? Ta thấy ngươi là tối qua bị Thủy Thượng Tiên hành hạ đến mức cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt mới đột nhiên chạy tới chỗ này giải sầu thì đúng hơn?”
Ôn Trừng mỉm cười, “Sao có thể như thế được? Ta chỉ là…” Hắn hít sâu sau đứng lên, đi đến trước mặt Diêu Viễn nắm chặt tay cô, chân tình thổ lộ, “Tẩu tử, chị họ em sức chiến đấu, lực kiên nhẫn đều quá con mẹ nó cường, cô ta chém anh đến hơn nửa đêm cũng không chê mệt , còn bắt anh về sau mỗi ngày rạng sáng phải dậy cho cô ta chém, quá không có nhân đạo! Xin em khai ân bảo cô ta tha cho anh đi.”
Lời này khiến các thính giả cười ha ha, “Bách Hoa Đường bang chủ quá ngầu!” “Ôn trưởng lão, quá nửa đêm cởi sạch rồi bị ngược gì gì đó quen là tốt rồi!” “Yêu nhau giết nhau ngược tâm nhất, ha ha ha ha!” …
“%[email protected]%^#!” Ôn trưởng lão rốt cuộc bạo phát chửi thề