Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 12 : Thiên ý trêu người

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


12.1



Đêm đó sau khi chơi trò chơi, hai người lần lượt rửa mặt chải đầu qua loa rồi Diêu Viễn đi thẳng vào phòng ngủ của bố mẹ. Phòng này cô vẫn quét tước thường xuyên, vô cùng gọn gàng sạch sẽ cho nên chỉ cần trải đệm giường là có thể ngủ được.



Giang An Lan thì vào phòng Diêu Viễn nghỉ ngơi. Gian phòng không lớn có giường cùng bàn làm việc, gần cửa sổ bày một chiếc sô pha nhỏ màu vàng nhạt, bên cạnh là giá sách. Giang An Lan đứng dậy đi tới, lướt qua những cuốn cô từng đọc, [ Thế Thuyết Tân Ngữ ] [ Cỏ Dại ] [ Tuân Sinh Bát Tiên ] [ Trăm Năm Cô Đơn ] [ Tình Yêu Mùa Sen Đầu Hạ ]… Giang An Lan cầm khung ảnh đặt trên giá sách lên, bên trong là một tấm ảnh chụp đã cũ, nhà ba người, bố bế con gái 7-8 tuổi, mẹ bên cạnh đang hôn lên gò má cô bé, dáng vẻ hạnh phúc yên vui.



Anh vốn luôn cho rằng lần đầu tiên gặp cô là đại học năm thứ tư, buổi tối anh bị choáng khi lái xe, nhưng hóa ra không phải.



Vào đêm Diêu Viễn rời Bắc Kinh về Giang Nính, Giang An Trình gọi cho anh một cú điện thoại, “Anh gửi mấy thứ vào email, ông bảo anh tra, nhưng anh nghĩ nên để em xem trước.”



Việc ông điều tra về đối tượng kết giao của cháu anh không hề lấy làm bất ngờ, điều khiến anh thực sự cảm thấy ngoài ý muốn lại là thứ anh đọc được trong mail.



Tư liệu ngay đầu tiên chính là về một cặp vợ chồng đã qua đời mười bảy năm trước, người đàn ông tên Diêu Quốc Hoa, người phụ nữ là Thái Phân. Anh không quen biết gì Diêu Quốc Hoa, Thái Phân cũng vậy, nhưng khi biết mười mấy năm trước hai người này là vì sự cố ngoài ý muốn do chính chú anh, Giang Văn Hàn tạo thành mà qua đời, khi anh thấy ảnh chụp con gái của Diêu Quốc Hoa đính kèm trong tư liệu thì mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra thấm ướt cả lòng bàn tay.



Năm ấy anh 11 tuổi, chữa bệnh ở Giang Nính. Lúc đó ông bà nội phần lớn thời gian đều lưu lại Giang Nính cùng anh, người lớn khác trong nhà thỉnh thoảng cũng sẽ tới thăm, mà thời điểm ấy chú anh vừa vặn đang công tác ở Giang Nính, vẫn là quan mới nhậm chức, nhà họ ở Giang Nính giao thiệp rộng cho nên người trong nhà ra ngoài rèn luyện đa số đều chọn thành phố này. Kết quả chú tại chức không được bao lâu thì xảy ra vụ việc, ông anh là người rất cố chấp, thích thể diện, chết đói là việc nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn.



Sau này chú anh ngồi tù, vừa mãn hạn thì ra nước ngoài luôn.



Giang An Lan không dám tin vào mắt mình, lật đi lật lại tài liệu mấy lần.



Nhưng trên đời này đúng là có sự trùng hợp như vậy, khiến anh không thể không cảm thán thiên ý trêu người, thế sự khó liệu.



Anh mơ hồ nhớ được chuyện xảy ra hôm đó, anh cùng bố cũng đến Giang Nính. Mới đầu anh cũng không biết chú nhà mình đâm vào người ta, mà đôi vợ chồng bị đam phải cũng được đưa đến bệnh viện anh đang điều trị để chạy chữa, là sau đó trong lúc vô tình nghe y tá đề cập mới biết được . Bởi vì tò mò, anh len lén chạy ra ngoài xem thì thấy ngoài cửa phòng bệnh kia, bác và bố anh đều có mặt. Hôm đó không ít người khóc, trong đó có một cô bé bị người ta giữ lại không cho ôm lấy thi thể kia, anh chỉ mới kịp vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua đã bị y tá sau lưng nhìn thấy đưa đi chỗ khác. Anh nghe được trên hành lang có người nói: “Đáng thương quá, chết cả rồi.”



Bên kia đầu dây Giang An Trình lại nói: “Cũng sắp sang năm mới rồi, phỏng chừng 2 ngày này chú sẽ về nước đấy.”



“Em biết rồi.” Giang An Lan cúp máy, anh nghĩ, tình huống này thật sự là hỏng bét.



Ông trời thật giỏi trêu ngươi, chú anh hại chết cha mẹ cô, anh thì lại được cô cứu. Anh yêu cô, giờ cũng dần dần chiếm được trái tim cô rồi thì lại mọc ra thứ chuyện này đây.



Lúc này Giang An Lan nhìn bức ảnh trên tay, khẽ thở dài một tiếng, “Nếu em biết được, sẽ đối diện với anh thế nào đây?”



Sáng sớm hôm sau, Diêu Viễn vừa ngủ dậy đã nghe thấy chuông cửa réo vang, cô không khỏi kinh ngạc, ai mà đến náo sớm vậy?



Cô khoác thêm áo vào đi ra mở cửa, người đứng ngoài càng khiến cô giật mình không thôi, “Trần Đông Dương?”



Trần Đông Dương mỉm cười nói: “Mình có việc gần đây, nhớ ra nhà cậu hình như ở ngay trong tiểu khu này liền hỏi thăm một chút rồi tìm đến đây .”



“Ặc, vậy à?” Diêu Viễn lời này là thuận miệng đáp lại, kết quả lại làm cho đối phương lúng ta lúng túng ‘khụ’ một tiếng, “Không mời mình đi vào ngồi một chút sao?”



Kỳ thật Diêu Viễn vẫn luôn cảm thấy mình cùng Trần Đông Dương chỉ là quen biết sơ sơ, có điều cứ dùng dằng trước cửa như vậy cũng không phải cách, “Mời vào, khụ khụ!” Cô ho thật.



“Cậu bị cảm sao?”



Diêu Viễn ừm một tiếng.



Trần Đông Dương theo cô đi vào nhà, nhìn quanh bốn phía trang hoàng bố trí thực ấm áp, tầm mắt cuối cùng quay lại trở lại trên người Diêu Viễn, thấy cô muốn vào bếp rót nước thì vội nói: “Mình không cần uống gì đâu, cậu đừng khách sáo. Diêu Viễn, mình chỉ đến thăm cậu chút thôi.”



Lời này nói có chút bộc trực, ít nhất thẳng thắn hơn lời dạo đầu trước đó nhiều, còn so với câu vị bạn học cũ này nói lần trước “Nếu chưa có bạn trai, cậu thấy mình thế nào?” thì đương nhiên là không bằng. Diêu Viễn đối với chuyện tình cảm tương đối bị động, đây là vấn đề về tính cách, đừng thấy cô đối với ai cũng thân thiện mà lầm, bạn thâm giao của Diêu Viễn không nhiều, cho nên thái độ của cô đối với Trần Đông Dương trước giờ vẫn luôn dừng lại ở mức xã giao, không thất lễ, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người ta có suy nghĩ sai lệch.



Diêu Viễn không khỏi nghĩ tới mình chỉ đối đãi đặc biệt với Giang An Lan cũng là bởi vì người nào đó quá mức “Chủ động”, sấm rền gió cuốn mà đụng mặt, kết hôn trong game, gặp nhau, yêu đương… Trong khi cô còn chưa kịp làm rõ mạch suy nghĩ, trái tim đã không có chí tiến thủ thủ mà sinh ra địa chấn .



Tại sao cứ phải là anh nhỉ? Về vấn đề này, Diêu Viễn nghĩ rất lâu, nhưng vẫn cứ như cũ tìm không ra nguyên nhân, chỉ là cảm thấy từ khi bắt đầu tiếp xúc với anh tới nay, mình vẫn luôn vô cùng vui vẻ hạnh phúc.



Về phần Trần Đông Dương, thực ra Diêu Viễn cũng thấy rất khó hiểu, hồi đại học hai người cũng không giao lưu gì mấy, hai năm sau gặp lại lại đột nhiên nảy ra hứng thú với cô rồi? Còn không đợi cô mở miệng, Trần Đông Dương đã nói: “Diêu Viễn, lần trước cậu nói với mình là kết hôn rồi, nhưng bạn đại học Lý Tiểu Nguyệt nói cũng không nhận được tin tức này, có phải bởi vì lần đó mình nói muốn cùng cậu thử xem, cậu cảm thấy đột ngột nên mới tìm cớ…”



Lúc này cửa phòng Diêu Viễn bật mở, người đàn ông ngáp dài đi ra, mắt còn chưa mở hết hỏi: “Tiểu Viễn, ai mà sáng sớm đã đến làm phiền nhà người ta đi ngủ vậy ?”



Diêu Viễn: “…”



Trần pháo xịt: “…”



Trần Đông Dương cuối cùng xấu hổ, mặt xám như tro rời đi.



Nhìn người trước mặt chỉ mặc quần dài, nửa trên để trần, tóc có chút loạn nhưng ánh mắt lại rất thanh tỉnh, Diêu Viễn hỏi: “Anh không lạnh à?”



Soái ca chân dài Giang An Lan chép miệng, quay người đi về phòng.



Diêu Viễn không nói gì, vị đại thần này vừa rồi tuyệt đối là cố ý tác quái!



Trở về phòng, Giang An Lan dựa vào cửa ngửa cổ thở hắt ra, lẩm bẩm: “Mẹ, thật sự là loạn trong giặc ngoài.”



Tối qua Giang An Lan hầu như cả đêm trằn trọc, suy xét cả một buổi tối, anh muốn cùng cô kết hôn trong hiện thực, như vậy chuyện cũ năm xưa này anh nhất định phải thẳng thắn, bởi vì không có cách nào giấu diếm được cả đời, nhưng trước mắt anh thật sự không có đủ lòng tin đem nó nói ra miệng, thậm chí là vô cùng vô cùng hãi, sợ vừa nói ra thì đến khả năng tiếp tục bên nhau cũng không còn. Cho nên cuối cùng anh quyết định vẫn nên cân nhắc kỹ hơn, tạm thời về Bắc Kinh trước suy nghĩ mới có thể cam đoan mình không bị vứt bỏ.


“Mai em qua đó rồi.”



“Chuyện kia bạn gái cậu biết rồi? Hai người chiến tranh rồi?”



Giang An Lan không hề lên tiếng, nhưng tâm trạng tồi tệ hiện hết lên mặt.



Giang An Trình nói: “Nếu cần gì cứ nói một tiếng, chỗ anh em anh nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.”



“Không cần.” Giang An Lan lại uống một hớp rượu, “Đây là chuyện của em, em và cô ấy.”



Diêu Viễn ngủ một mạch đến 8 giờ tối mới dậy, tinh thần khôi phục không ít. Diêu Hân Nhiên vẫn luôn ở trong thư phòng xem TV, nghe thấy bên ngoài có âm thanh mới tắt đi đi ra. Diêu Viễn vừa thấy được gương mặt đầy lo lắng cùng quan tâm của chị họ thì miễn cưỡng cười cười, nói: “Đói quá.”



Diêu Hân Nhiên lập tức đáp: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn.”



Diêu Hân Nhiên lái xe đưa hai người đến một quán ăn nhỏ gọi hai món mặn một món canh, trong lúc chờ đợi thì tán gẫu một lát. Diêu Hân Nhiên biết ý, nói chuyện phiếm không hề mảy may đề cập đến trò chơi cùng với người trong trò chơi. Nhưng cho dù là như thế, Diêu Viễn cũng không thấy tâm tình mình tốt lên chút nào, vẫn luôn dùng tay chống trán, bộ dáng không tập trung. Cô kêu đói chẳng qua là để Diêu Hân Nhiên không hỏi thêm gì nữa, kỳ thực ngủ một giấc dậy cũng không có gì thay đổi, còn nhắc gì đến tâm tư nói chuyện phiếm?



Khi đồ ăn lục tục được mang lên, điện thoại Diêu Viễn đặt trên bàn reo một tiếng, là tin nhắn, cô mở ra xem thì thấy người gửi chính là Giang An Lan. Đầu óc Diêu Viễn trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Anh nói: “Em còn muốn xử lý đến bao giờ nữa? Anh chờ đợi thật buồn bực.”



Diêu Viễn nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, hồi lâu không nói gì. Cô sở dĩ nói “Về quan hệ của chúng ta, chúng ta mỗi người tự xử lý đi” chẳng qua là bởi không nỡ trở mặt vô tình nói hẳn ra nhưng ngụ ý đã rất rõ ràng, còn có gì để bàn đâu?



Mà nếu như anh có khó chịu mười phần, thì cô chính là vạn phần khổ sở.



Cô cuối cùng cũng xem như được thể nghiệm thế nào là bị vận mệnh sờ gáy, mà một cái sờ này đã khiến cô đau tới không gượng dậy nổi. Diêu Viễn nghĩ tới đây không khỏi cười mỉa, loại thời điểm này cô thế nhưng vẫn không quên tự trêu tức bản thân.



Diêu Hân Nhiên thấy cô tắt máy, có chút kinh ngạc, “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tắt máy ?”



Diêu Viễn lắc đầu, “Không có gì.”



Diêu Hân Nhiên trầm mặc, sau đó gắp cho Diêu Viễn một ít đồ ăn, “Ăn đi.”



Được một lúc, Diêu Hân Nhiên tìm chủ đề nói: “Lại nói hai ngày trước, có người bạn giới thiệu đối tượng cho chị, thấy cũng thuận mắt liền trao đổi hai ngày, cuối cùng vẫn là thôi quên đi, lại còn phải trả tiền bữa cơm hai hôm đó.”



Diêu Viễn an ủi: “Loại đàn ông này không cần cũng được.”



Diêu Hân Nhiên cau mày, “Là chị đòi trả.”



Diêu Viễn mất hồn mất vía lờ đờ đáp: “À, vậy cái loại đàn bà này không cần cũng được.”



Diêu Hân Nhiên: “…”



Khi đó, Giang An Lan vừa bước vào chung cư mình ở, nhìn căn nhà trống rỗng trong lòng không tài nào dễ chịu nổi mới nhịn không được gửi tin nhắn cho cô.



Anh vào bếp đun nước, uống hai viên thuốc bao tử xong vẫn không thấy cô nhắn lại một từ một chữ nào. Giang An Lan liền cứ như vậy đờ đẫn đứng ở trong phòng bếp mãi mới đi ra, tắm rửa rồi về phòng, ngã lên giường là ngủ luôn.



Tạm thời cô thật sự không muốn để ý đến anh.



Lý Cao sáng sớm đến gõ cửa nhà Giang An Lan, gõ nửa ngày người ở bên trong mới mở.



Giang thiếu gia cả đêm ngủ không ngon, mặt mũi hung thần, “Chuyện gì?”



Lý Cao cười nói: “Đưa bữa sáng đến cho sếp.” Nói xong giơ tay đang cầm sữa đậu nành, bánh quẩy lên.



Phản ứng của Giang An Lan là trực tiếp đóng sầm cửa, Lý Cao vuốt vuốt mũi lại gõ, “Lãnh đạo tôi sai rồi, quên mất lãnh đạo không ăn dầu mỡ ! Lãnh đạo!!!~ Mở cửa đi tôi có việc muốn nói với ngài mà, bởi vì gọi điện ngài tắt máy, cho nên tôi mới không thể không đến gõ cửa, Đại tẩu…” Lời còn chưa nói xong cửa đã lại lần nữa bị kéo ra, Giang An Lan một tay túm cổ Lý Cao đem người lôi xềnh xệch vào, “Cô ấy làm sao?”



Lý Cao kéo tay lãnh đạo xuống, “Khụ khụ, là như thế này, đêm qua tầm tám chín giờ bên chỗ Đại tẩu tuyết rơi rất lớn mà, xong Tẩu Na Thị Na bang chúng ta cũng ở đó, hắn liền cấp tốc gọi điện thoại báo hỉ cho chúng ta nói trời tuyết rơi rồi các kiểu, đến khi gọi cho Đại tẩu…”



Giang An Lan không kiên nhẫn cắt ngang, “Trực tiếp nói cô ấy làm sao!”



Lý Cao nói: “Nghe nói Đại tẩu gặp tai nạn, sáng sớm hôm nay tôi cũng mới biết được, nhưng mà sếp yên tâm, chỉ hỏng xe thôi chứ người không có vấn đề gì.”



Giang An Lan lập tức xoay người cầm áo khoác cùng ví tiền đi ra ngoài, hô hấp có chút loạn. Anh thừa nhận chính mình chưa bao giờ hốt hoảng kích động như vậy.



Lý Cao đi theo phía sau tiếp, “Sếp ra thẳng sân bay phải không? Xe tôi đỗ ngay ở dưới lầu, tôi đưa sếp đi.” Thật đúng là lần đầu tiên gặp lãnh đạo đại loạn, Đại tẩu quả nhiên lực ảnh hưởng bất phàm. Lúc Lý Cao nghĩ như vậy, hắn cũng không biết câu nói đùa vô tâm của mình lại chính là ngòi nổ bất lương khiến sếp cùng Đại tẩu của hắn rơi vào cục diện rối rắm này.



Giang An Lan vừa lên xe liền lập tức sạc điện thoại gọi điện cho Diêu Viễn, kết quả đối phương lại tắt máy.



Lý Cao cầm lái bên cạnh còn cười nói: “Gọi điện thoại cho tẩu tử sao? Giờ này chắc cô ấy còn đang nghỉ ngơi đấy.” Giang An Lan liếc hắn một cái, Lý Cao rất có năng lực quan sát thấy vẻ mặt lãnh đạo không tốt lành gì thì lập tức ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa, chăm chú lái xe, cùng lúc liên hệ với công ty hàng không đặt vé máy bay cho sếp, đến sân bay cũng vô cùng tích cực đi hỗ trợ giải quyết thủ tục lên phi cơ.



Nhưng Giang An Lan trước khi lên phi cơ vẫn quẳng lại cho Lý Cao một câu: “Xử lý cậu sau.” Tối qua Ôn Trừng lại gọi điện thoại nói hiện giờ trong game ai cũng biết anh là con cháu của cán bộ cấp cao Giang Nguyên, chỉ hai ba câu Giang An Lan liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra .



Tuy rằng biết vấn đề căn nguyên không nằm ở Lý Cao, hắn cùng lắm chỉ là nhất thời lắm miệng mà thôi, nhưng Giang An Lan đối với việc này ít nhiều vẫn có chút bực dọc, anh vốn tính toán làm đâu chắc đấy, không nói có bao nhiêu phần thắng, nhưng chí ít cũng không đến mức mơ mơ hồ hồ như bây giờ.



Lý Cao lệ rơi đầy mặt mà nhìn theo bong lưng lãnh đạo, không biết mình lúc nào thì phạm vào long nhan rồi, người ta biết điều như vậy mà…