Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 3 : Đại thần cầu bao nuôi!

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


3.1



Diêu Viễn từ sau hôn lễ kia đến mấy ngày sau cũng không mở máy tính lên, đầu tiên là do ở trường dạo gần đây có rất nhiều việc, thêm nữa là lời nói của đại thần Quân Lâm Thiên Hạ, cụ thể thì chính là tiếng “meo~” kia đã khiến cho cô không dám đăng nhập.



Cô từng cứu anh ta ư?



Trong game cô từng cứu không biết bao nhiêu người, cho nên thật sự không nhớ được mình thế nào lại cứu được nhân vật hoành tráng như vậy. Hay là lúc đó anh ta chơi tài khoản phụ, cô nghĩa hiệp, trên đường thấy sự bất bình nên rút đao tương trợ? Nhưng thành thực mà nói, giúp đỡ một chút trong trò chơi điện tử cũng có đáng gì đâu.



Có điều Diêu Viễn không biết, thật ra việc “cứu” mà Quân Lâm Thiên Hạ ám chỉ không hề xảy ra trên mạng.



Lần tiếp theo Diêu Viễn đăng nhập đã là sau hôn lễ của Ngạo Thị Thương Khung một tuần, thiết nghĩ có bàn tán gì thì lúc này hẳn cũng theo khói tiêu mây tan rồi. Trên thực tế đúng là không ai quây vào bàn tán, nhưng bu lại đồ sát cô thì rất nhiều!



Dạo này chơi điện tử mà sao cũng phức tạp vậy???



Những kẻ bao vây cô lần này là Gia Tộc Kem, từ lâu đã đối địch với Bách Hoa Đường, mà thù oán này chẳng qua là do cô chị họ của Diêu Viễn tính nết tùy tiện, hứng chí lên liền đi gây sự mà có, đã cướp quái của người ta, còn giết luôn mỹ nữ nhà bọn họ.



Diêu viễn tuy rằng thao tác lợi hại, nhưng đối phương lại đông, trang bị cũng không kém, muốn thắng được cơ bản là không có khả năng. Cô đành phải vừa chiến đấu vừa cân nhắc có nên gọi người trong bang đến hỗ trợ hay không, nhưng vừa nghĩ đến thì … vẫn là không nên dính dáng gì đến mấy người đó đi… Cùng lắm là mất một mạng.



Đi Đâu Là Đi Đâu: “Ôn trưởng lão, tôi thấy bang chủ phu nhân đang bị người ta đánh hội đồng!”



Lạc Thủy: “Cậy đông làm càn sao? Ông đây ghét nhất chính là thể loại này, mau thông báo tọa độ, ta lập tức bay qua giúp Đại tẩu giết địch!”



Khi Diêu Viễn một mình chống cự muốn chuột rút cả ngón tay, phụ cận đột nhiên xuất hiện một đám người chơi trâu bò, trong đó có hai người xông lên giúp cô giết địch, rất nhanh liền thay đổi cục diện. Diêu Viễn tranh thủ nhìn xuống ID: Lạc Thủy, Hùng Ưng Nhất Hiệu,… là Thiên Hạ Bang.



Một nửa quân số Gia Tộc Kem ngã xuống, còn lại vội vàng dừng tay lùi về phía sau, bên Diêu Viễn cũng liền ngừng lại, không đuổi tận giết tuyệt nữa.



Kem Hoa Hồng: “Thiên Hạ Bang , các ngươi có ý gì? !”



Vẫn luôn đứng ngoài cổ động, quan sát viên Ôn Như Ngọc đong đưa quạt lông nói: “Thật ngại quá, Hoa Hồng bang chủ, mấy người ức hiếp Bang chủ phu nhân của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải giết mấy người rồi.”



Vì sao khi nói ra loại lời thoại như vậy còn phải làm bộ phong tao cho thêm một biểu tượng mặt cười phía sau? Diêu Viễn thắc mắc.



Kem Hoa Hồng: “Ôn Như Ngọc, các ngươi đừng quá ỷ thế hiếp người !”



Ôn Như Ngọc: “Thì chúng ta thế lực lớn mà.”



Diêu Viễn không muốn việc của mình lại liên lụy đến ai khác, “Kem Hoa Hồng, các ngươi muốn báo thù thì đến đây, tôi lúc nào cũng có thể tiếp mấy người, đừng phiền đến người không liên quan. ”



Lạc Thủy: “Đại tẩu quá khí phách!”



Kem Hương Thảo: “Nhược Vi Quân Cố ngươi thật sự nghĩ rằng chúng ta không dám làm gì ngươi sao? ! Ta về sau thấy ngươi một lần liền giết một lần!!”



Một giây sau, Kem Hương Thảo đã bị người ta giết chết!



Mà một kích lấy mạng kia không ai khác, chính là đồng chí khí thế cường đại, xuất hiện rất nhanh tại hiện trường, Quân Lâm Thiên Hạ, “Gia Tộc Kem phải không? Có thể biến được rồi”



Lạc Thủy: “Bang chủ đến!”



Tiếng lòng Gia Tộc Kem: “Chết tiệt!”



Tiếng lòng Thiên Hạ Bang: “Đẹp trai! ! ! ! !”



Quần chúng qua đường: “Wow!”



Diêu Viễn: “Ặc!”



Nên nói khoa trương, không coi ai ra gì hay là… Diêu Viễn nhìn ra xa.



Gia Tộc Kem thật sự cũng không tiếp tục dây dưa nữa, nói đổng một hồi rồi rời khỏi khiến Diêu Viễn kinh ngạc không nói nên lời, len lén liếc mắt một cái sang Quân Lâm Thiên Hạ bên cạnh, trong lòng tự nhủ mình cũng phải mau chóng đi thôi.



Diêu Viễn đang chuẩn bị thao tác thì bị Hùng Ưng Nhất Hiệu cản lại.



Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu tử, chúng ta PK một lần đi, xin chị đó !”



Tài khoản nữ đứng cạnh Ôn Như Ngọc, Bảo Bối Ngoan lên tiếng: “Hùng Ưng ca ca, Nhược tỷ tỷ là bang chủ phu nhân, còn lâu mới cùng anh thô thô kệch kệch mà tùy tiện đánh nhau, em nói đúng không, Nhược tỷ?”



Bang chủ phu nhân gì gì đó, nói đùa cũng vừa vừa thôi chứ “Tôi không phải phu nhân của bang chủ mấy người… Hùng Ưng Nhất Hiệu, nếu muốn PK tôi có thể tiếp, nhưng hôm nay không rảnh.” Lúc nào cũng “không rảnh”, biết thế không lên mạng cho xong.



Lạc Thủy: “Bang chủ bị ngó lơ … Hùng Ưng huynh được coi trọng ?”



Diêu Viễn toát mồ hôi, “Vừa rồi cám ơn các vị đã hỗ trợ, sau này còn gặp lại.” Khách khí xã giao xong một giây cũng không nán lại.



Chỉ còn Thiên Hạ Bang chúng thành viên đứng ngửa cổ cảm thán.



Lạc Thủy: “Lão đại nhà chúng ta bị phu nhân triệt để không đếm xỉa?”



Nói qua nói lại thì chỉ mình Diêu Viễn trong lòng hiểu rõ; bản thân đây chính là chạy trối chết! Nhưng dù thế nào cuối cùng cũng coi như trốn ra được rồi. Diêu Viễn vừa định thở phào, kênh nói chuyện riêng liền hiện lên một tin nhắn



“999 đồng vàng.”



Đại thần à, anh đòi nợ kiểu này không cảm thấy rất mất mặt đại thần sao?



Nhược Vi Quân Cố: “Tôi nhất định trả đủ trong 3 ngày được không?”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Ngay bây giờ”



Diêu Viễn nghiến răng, còn nói cái gì báo với chẳng ân, tôi thấy anh là đến báo thù thì có.


Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lão Đại bị hack tài khoản ? !”



Huyết Sa: “Loại hiện tượng này ta thật đúng là lần đầu tiên chứng kiến.”



Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha ha vẫn là Đại tẩu lợi hại nhất! Nhưng mà, tẩu tử, ta là nam , đàn ông đích thực.”



Diêu Viễn toát mồ hôi: “Khụ khụ, vậy chúng ta tiếp tục đi, chơi xong tôi còn có chút việc phải làm”



Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu tử vội gì? Đúng rồi, tẩu tử làm gì vậy ? Không phải còn đang đi học chứ? Hey, có khi nào lại là đại mỹ nữ không?”



Diêu Viễn cảm thấy Hùng Ưng Nhất Hiệu này thực lắm lời, được cái cũng không khiến người ta chán ghét.



Nhược Vi Quân Cố: “Không phải.”



Huyết Sa: “Không phải học sinh? Không phải mỹ nữ?”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Được rồi; đánh phó bản đi.”



Về sau, cơ bản đều là hữu kinh vô hiểm.



Rốt cuộc cũng đến được nơi có boss cuối, Hắc Sơn động. Diêu Viễn mới đầu còn tưởng rằng nhất định sẽ có một phen khổ chiến , dù sao cũng là cửa ải cuối cùng, kết quả thực tế so với trong dự đoán tốt hơn nhiều; chẳng trách trong hướng dẫn có nói boss cuối bất biến so với thiên biến vạn hóa trên đường đi còn dễ đối phó hơn. Các cao thủ Thiên Hạ Bang phối hợp rất ăn ý, không đến 10 phút Quân Lâm Thiên Hạ đã chỉ huy mọi người đánh boss tới lượng máu chỉ còn thấp hơn 10%, chuẩn bị bạo phát , sau đó những người đứng gần lùi lại, từ xa hỏa lực trải rộng, toàn lực công kích, từ lúc bắt đầu đến khi boss ngã xuống toàn bộ quá trình không đến 15 phút, Diêu Viễn chỉ là giữa đường yếu ớt mà giúp Quân Lâm Thiên Hạ cùng Hùng Ưng Nhất Hiệu một tay, hiệu quả có cũng được, không có cũng chẳng sao.



Vậy nên khi bọn họ truyền tống ra khỏi phó bản, Quân Lâm Thiên Hạ giao dịch cho cô thứ gì đó thì Diêu Viễn lập tức ấn “Từ chối” .



Vật Quân Lâm Thiên Hạ gửi tới là một cây cực phẩm bảo kiếm, tuy rằng không bằng được Tuyết Kiếm, nhưng trên bảng xếp hạng kiếm khí cũng phải đứng trong top 5.



Nhược Vi Quân Cố: “Kiếm này quý quá , Quân Lâm bang chủ, nhiệm vụ lần này tôi hoàn toàn chỉ ngồi rót xì dầu thôi, thật sự là vô công bất thụ lộc. Anh… Anh tiện tay đưa tôi vật phẩm thường thường thôi là được rồi, mà thực ra không đưa cũng không sao đâu.” Dù sao cũng cọ xát được không ít kinh nghiệm.



Quân Lâm Thiên Hạ: “Em cứ cầm đi, anh ở đây vẫn còn hai thứ để lại xung bang quỹ. Lần này linh thú cùng Tuyết Kiếm đều không thấy, lần khác lại đi săn Tuyết Kiếm cho em sau. Còn nữa, anh cũng không phải đang luận công trao thưởng.”



Vậy là… xem tâm trạng hả? Khụ, đại thần, biệt tài mặt lạnh kể chuyện cười của anh trâu bò như vậy, người nhà có biết không?



Lần khác lại đi săn Tuyết Kiếm cho em? Chẳng lẽ lần này là đi săn Tuyết Kiếm cho cô sao??? Không đúng không đúng, anh ta nói linh thú không thấy, lúc đầu cũng nói là đi đánh linh thú … Nhưng anh ta vừa rồi xác thực cũng nói là “Săn Tuyết Kiếm cho em”?????????



Diêu Viễn cảm thấy đầu óc mình loạn hết cả lên rồi.



Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Bang chủ và tẩu tử đang nói chuyện riêng phải không, ừm ừm, nhất định là đang rót lời ngon tiếng ngọt.”



Huyết Sa: “Nhớ năm đó, bang chủ nhà chúng ta đối với cô gái kia không yêu cũng chẳng có kiên nhẫn.” Cho nên có không ít người hoài nghi bang chủ đại nhân của bọn họ thực ra là yêu nhân, mãi cho đến khi Ôn Như Ngọc lấy thân phận là bạn cùng đại học với đại thần, chỉ tay lên trời phát thệ: “Tên đó mà là nữ , tiền ta kiếm được đều là cặn bã!” Mới có thể khẳng định bang chủ là nam .



Ôn Như Ngọc: “Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy thế giới hai người của bọn họ nữa. Chẳng may bang chủ chê chướng mắt, pặc pặc pặc liền tha chúng ta đi chém hết một lượt thì phiền to.”



Nhược Vi Quân Cố: “Bang chủ của mấy người hung tàn lắm à?”



Chỉ là câu nói vu vơ, lại lôi tới một trận yên lặng quái dị.



Diêu Viễn kỳ thực chỉ nghĩ… Nếu anh ta đúng là hung tàn thật, vậy đồ anh ta đưa muốn từ chối không phải cũng rất khó rồi hay sao?



Trừ Quân Lâm Thiên Hạ, vẫn chưa có ai hồi phục: “Anh rất dịu dàng.”



Nhận được yêu cầu dao dịch lần thứ hai của Quân Lâm Thiên Hạ, Diêu Viễn quyết đoán ấn đồng ý. Cô hiện tại sở hữu hai bảo kiếm không tồi, một cây dùng 1 đồng vàng mua , một cây là được thưởng . Trông thì có vẻ vận quá tốt, ai biết được phía sau đó lại là một đoạn sử chua xót đây?



Nhược Vi Quân Cố: “Quân Lâm bang chủ, lần sau có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ tận lực, à, đó là nếu như anh cần nhé. Tôi out trước đây, tạm biệt.”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Sau này mỗi lần đăng nhập thì đến tìm anh luôn đi.”



Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”



Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh cần.”



Diêu Viễn run rẩy một chút, sau đó bình tĩnh thoát khỏi trò chơi… Cuối cùng nhìn trân trân bức ảnh Tuyết Sơn trên màn hình, vỗ vỗ mặt, “Bình tĩnh, bình tĩnh, yêu ảo cái gì đó quá là phi thực tế rồi .”



Trong trò chơi, Ôn Như Ngọc: “Tẩu tử đi rồi?”



Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Đúng rồi, sao lại vội vàng thế?”



Huyết Sa: “Phỏng chừng là có việc thật.”



Bọn họ đợi bang chủ lên tiếng, kết quả tài khoản Quân Lâm Thiên Hạ cũng tối xuống.



“…”



Huyết Sa: “Vợ chồng song song offline rồi.”



Ngạo Thị Thương Khung: “Hờ hờ.”



Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Mà này Thương Khung, ngươi cùng lão Đại quen nhau thế nào vậy?”



Huyết Sa: “Đúng rồi, lại nhắc đến chuyện này, mau khai ra sự thật đi, A Ôn cùng bang chủ là bạn hồi đại học, như vậy ngươi thì sao? Đừng nói cũng là bạn đại học nhé?”



Ngạo Thị Thương Khung: “Ta à? Là làm công cho hắn.”



Huyết Sa: “Lão Đại… Là nhà giàu mới nổi sao?”



Ngạo Thị Thương Khung: “Hờ hờ, quý tộc.”



Ôn Như Ngọc: “Lão Thương đừng có nói bậy , ở Trung Quốc không tồn tại cái thể loại đó có được không? Có điều tên kia cũng quả thực không thể coi là cỏ dại được.”