Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 33 : Sinh đôi

Ngày đăng: 13:12 19/04/20


“Em vẫn cảm thấy sẽ là một trai một gái.” Trên đường đi, La Bích nói.



Lúc này La Bích đã có bầu hơn sáu tháng, bụng lớn hơn bà bầu sáu tháng bình thường rất nhiều, đi đường rất vất vả.



“Sinh ra rồi sẽ biết thôi.” Du Kinh hôn đôi môi đang bĩu lên của La Bích.



“Rõ ràng anh không tin giấc mơ của em.” La Bích đẩy Du Kinh ra.



Bà bầu quả là trêu không nổi… Du Kinh nghĩ thầm, vội vàng sửa miệng,

“Đương nhiên anh tin, vậy nhất định là một trai một gái rồi.”



La Bích biết thật ra anh không tin, nhưng không tranh luận với anh.



“Anh bảo này, anh làm bố nuôi được không?” Lý Hoài Nhân lặng lẽ đề nghị.



“Cũng được, tã bỉm anh bao hết.” La Bích không tha cho một cơ hội xin tí huyết nào.



Lý Hoài Nhân cắn môi, làm bố nuôi của con đại ca đấy nhé!



“Bao thì bao!”



“Đúng rồi, đây là gia đình cuối cùng phải không?” La Bích hỏi.



“Ừ, tới nhà này xong, vụ này hoàn toàn kết thúc.” Du Kinh trả lời.



Bọn họ đang tới sáu gia đình còn lại thuộc đối tượng thí nghiệm, mấy tháng trước đã tới năm nhà, hôm nay là gia đình cuối cùng.



Mục đích của bọn họ là muốn chuyện này, cuộc thí nghiệm này vĩnh viễn biến

mất. Năm gia đình trước, sau khi biết tin giáo sư Lăng đã chết bọn họ đã hiểu ra là thế nào.



Thật ra, bọn họ nuôi con đến bây giờ, tuy trước nay chưa từng làm chuyện gi

thương thiên hại lý, nhưng ngay từ đầu cuộc sống của bọn họ đã bị ấn

định sẵn, cho nên phải thuyết phục để từ nay về sau bọn họ trở lại với

cuộc sống bình thường. Không còn kinh phí thí nghiệm hàng năm của giáo

sư Lăng, tổng quản lý Quách đề nghị, nếu gia đình nào gặp khó khăn, ông

ta có thể giúp đỡ sinh hoạt phí. Nhưng vì đối tượng thí nghiệm của năm

gia đình trước đã trưởng thành, ít nhất có thể nuôi sống bản thân, cho

nên bố mẹ bọn họ đều từ chối số tiền bố thí này.



Thế nhưng, gia đình cuối cùng, đối tượng thí nghiệm trở thành một tên trộm quanh năm làm bạn với nhà giam.



Bố mẹ của anh ta đều không có việc làm đàng hoàng, có vẻ không có phản ứng gì với chuyện đứa bé mà mình nhận nuôi trở thành trộm cắp, sau khi biết giáo sư Lăng đã chết, tiền sinh hoạt không còn nên có chút bất mãn.



“Chúng tôi có thể tìm cho hai người một công việc ổn định, có thu nhập ổn

định, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống của hai

người, còn con trai hai người, sau khi ra tù, chúng tôi cũng sẽ tìm một

công việc nghiêm chỉnh cho anh ta.” Lý Hoài Nhân nói một cách khách

quan.



Sau khi được khuyên bảo, cuối cùng hai người cũng đồng ý.



Vì sao không để tổng quản lý Quách giúp đỡ? Bởi Du Kinh biết, lòng tham

của những người thế này sẽ ngày một nhiều, cho nên anh bảo Lý Hoài Nhân

ngay từ đầu không được nhắc tới cách giải quyết này, chỉ để bọn họ kiếm

tiền bằng lao động.



Chuyện giải quyết xong, Lý Hoài Nhân cảm thấy một năm nay vô cùng phong phú.



Theo Du Kinh, anh học được rất nhiều thứ, tuy thường xuyên bị ghét bỏ. Hơn


“Ngủ say quá.” Du Kinh nhìn con trai nhà mình nói, tay kia thì mở cửa, nhân

lúc người phụ nữ đang nhìn thằng bé trong lòng mình không đề phòng, dùng một tay đẩy cô ta ra, nhanh chóng khóa cửa lại.



Du Kinh thay đổi vẻ mặt, “Ngay cả bệnh viện cũng không an toàn.” Nói rồi

đưa cả đứa lớn cho La Bích bế, La Bích mỗi tay bế một bé, Du Kinh nhìn

cảnh này mà… trong lòng vui sướng.



“Anh đi giải quyết chuyện bên ngoài trước.” Du Kinh cúi đầu hôn lên trán La Bích.



“Vâng, đi nhanh về nhanh.”



Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ, khi Du Kinh đẩy người phụ nữ ra, cô

ta gào lên dẫn bọn họ tới, nhanh chóng bắt được cô ta.



“Đấy là con tôi! Là con tôi!” Khi bị bắt đi cô ta vẫn còn kêu khóc.



“Cô ta làm sao vậy?” Du Kinh hỏi một nhân viên y tế nữ.



Bình thường làm gì có chuyện người ta sẽ nói cho người ngoài biết chuyện

này. Nhưng Du Kinh ra tay, có chuyện gì không thể biết? Chỉ cần lộ mặt,

phụ nữ bên cạnh nhìn thấy sẽ nói tuốt tuồn tuột.



“Một tuần trước người phụ nữ này mới sinh con, nhưng vì đứa bé kia sinh non, lại dị tật bẩm sinh, đặt trong lồng kính đã chết hai ngày trước, cô ấy

không chịu nổi nên mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng. Vừa rồi nhân

lúc y tá đi lấy thuốc lén chạy ra ngoài, cho nên…”



“Chẳng may cô ta làm gì con tôi, các cô định chịu trách nhiệm thế nào?” Du

Kinh lạnh lùng nói, “Bệnh viện của các cô vì một sơ sẩy mà khiến một gia đình đau khổ, các cô có bồi thường nổi không?”



Du Kinh nói xong quay đầu bỏ đi, để lại y tá đứng ngẩn ở đó.



Con anh… Con… Ông bố trẻ đẹp trai… Là người nhà…



Sau khi về nhà, không biết từ lúc nào Du Kinh đã cải tạo lại các phòng một

lần, thiết kế một phòng trẻ con, bên trong đầy đủ đồ dùng cho trẻ.



Du Kinh vào phòng trước, kéo hết rèm cửa ra, căn phòng sáng hẳn lên. Hai

người mỗi người ôm một đứa bé trong tay, từ góc độ của La Bích nhìn lên, Du Kinh ôm con đón lấy ánh nắng mùa đông, tỏa ra hơi ấm. Từ chỗ Du

Kinh, dáng La Bích ôm con tràn đầy tình yêu.



Du Kinh đi tới, một tay ôm con, một tay ôm vòng eo tạm thời còn chưa lấy lại phong độ của La Bích, cúi đầu nhìn hai đứa trẻ.



“Mấy tháng nữa để ba mẹ trông bọn trẻ, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi.”



“Nhưng…” La Bích có chút luyến tiếc.



Du Kinh nhướng mày.



“Hình như không ổn lắm.”



Du Kinh thở dài.



“Nhưng em thích.”



Du Kinh chậm rãi nở nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn La Bích. Ở nơi này,

không gian chỉ thuộc về bọn họ, có thêm sự tồn tại của hai đứa trẻ, ánh

mặt trời chiếu lên một nhà bốn người, khung cảnh trở nên vô cùng ấm áp.