Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)
Chương 7 :
Ngày đăng: 13:12 19/04/20
7.1
Offline tổ chức vào thứ Bảy, cuối tuần mà, mọi người đều sắp xếp được thời gian. Trước khi off một ngày, cũng chính là đêm thứ Sáu, trên kênh đồng minh vô cùng náo nhiệt.
Lạc Thủy: “Lão Đại không đến, Đại tẩu đến, đây là kiểu hình phu nhân ngoại giao sao?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Cũng chưa nói trước được đâu, về sau tẩu tử mà gả tới đây…”
Tẩu Na Thị Na: “Tẩu tử không phải đã gả tới đây rồi sao?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ngươi trẻ con thì biết cái gì!”
Tẩu Na Thị Na: “Ai trẻ con ? ! Ông đây hai mươi! Hai mươi rồi !”
Ngạo Thị Thương Khung: “Con cái nhà ai? Đao đụt thế này còn chưa nhốt lại??”
Tẩu Na Thị Na: “…”
Huyết Sa: “Lão Đại hôm tới không phải cũng đi Giang Nính sao? Sao lại không đến tụ tập cùng chúng ta vậy?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Hắn bận mà.” Kèm theo biểu tượng xua tay
Ta là người qua đường : “Nói thật Tiểu Thương ca, ngươi cùng bang chủ đại nhân rốt cuộc là làm việc gì? Chúng ta thật sự rất tò mò, ngươi xem mấy người bình thường cũng không đăng nhập mấy, thần long thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà xếp hạng lại chưa tụt bao giờ, đặc biệt là bang chủ, lúc nào cũng đầu bảng, quá trâu bò! Thương ca ngươi nói đi, thật ra ngươi cùng bang chủ là lãnh đạo công ty làm ra trò chơi phải không? Lão Đại là boss lớn hay là thiếu gia?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ngươi không biết là trong lúc ngươi ngáy banh nhà người ta vẫn có thể yên lặng cày cấy sao?”
Quần chúng: “…”
Ngạo Thị Thương Khung: “Về phần tại sao luôn đứng đầu, nguyên nhân không phải thực dễ thấy hay sao? Nam chính vương nét u buồn lúc nào chẳng vậy ╮(╯_╰)╭ ”
Huyết Sa: “Bang chủ hôm nay không onl phỏng?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Sa Sa làm sao ngươi biết?”
Ôn Như Ngọc: “Miệng của ngươi đã bán đứng trái tim ngươi.”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ặc, như nhau cả thôi như nhau cả thôi!”
Lạc Thủy: “Xem ra bang chủ thật sự rất bá đạo, Như Ngọc cùng Thương Khung là hai người duy nhất được tiếp xúc với lão đại ngoài đời, thái độ đều lấm la lấm lét như chuột thấy mèo làm ta đối với lão Đại lại càng thêm tò mò ! Thương ca, ngươi có thể nói với bang chủ mấy câu, bảo hắn nhất định phải rút ra chút thời gian đến gặp mọi người một lần không?”
Ngạo Thị Thương Khung: “Ngươi cũng nói ta thấy hắn như chuột thấy mèo, nào dám tùy tiện đi vuốt râu rồng, ngươi nhờ tẩu tử ấy, đảm bảo hắn đi ngay !”
Diêu Viễn vừa chỉnh trang lại túi đồ của Nhược Vi Quân Cố, trở về kênh đã đọc được mấy lời này, cực kỳ hoảng sợ.
Nhược Vi Quân Cố: “Ta cũng không dám đâu”
Ôn Như Ngọc: “Hờ hờ, bang chủ của chúng ta lại bị bơ đẹp rồi.”
Đây là bơ đẹp sao?
Thủy Thượng Tiên: “Các vị hương thân phụ lão Thiên Hạ Bang, có muốn lên YY hát hò chút không? Số phòng là ××××××!”
Diêu Viễn thở phào một hơi, Nhược Vi Quân Cố: “Cám ơn chị.”
Thủy Thượng Tiên: “Hả? Cái gì?”
Diêu Viễn: “…”
Sau đó trong YY, có thiên phú không có thiên phú cũng đều gân cổ lên rống, mãi cho đến khi một thanh âm cao vút cất lên,
[YY ] Doreamon: “Rốt cuộc cũng bình yên thoát khỏi thi giữa kỳ trở về rồi! ! Ta cũng muốn hát ta cũng muốn hát! !”
[YY ] Hoa Khai: “Tiểu Rae? ! Ngươi là nam ? !”
Nhân yêu yêu nhân gì gì đó tựa như một hộp chocolate, không lột lớp vỏ bọc đường bên ngoài bạn vĩnh viễn cũng không thể biết kẻ bạn gặp phải là nhân yêu hay là yêu nhân, hay là nhân yêu trong yêu nhân, yêu nhân trong nhân yêu. Đây chính là game online.
Cuối cùng cũng đến thứ Bảy, buổi sáng hôm đó Diêu Viễn dậy rất sớm, sau đó liền nhận được tin nhắn của Tẩu Na Thị Na, đêm trước mọi người cùng ca hát tiện thể đã cho nhau số điện thoại.
“Đại tẩu, Ôn ca bọn họ đã lên máy bay rồi, đại khái hai giờ nữa là tới sân bay bên này, em đang ở trường, còn chị?”
“Chị ở nhà.”
“À à, Đại tẩu, từ nhà chị đến quảng trường mất khoảng bao lâu?”
Diêu Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Có lẽ là nửa tiếng.”
“Cũng gần giống em rồi, vậy khoảng 9 giờ chúng ta qua đó nhé? Em mặc áo khoác màu đỏ, dễ nhận vô đối luôn! Tẩu tử mặc gì? Mà chị mặc gì chẳng dễ nhận, đúng là mỹ nữ! Lão Đại không đến thật sự quá đáng tiếc!”
“Vậy 9 giờ chị bắt đầu đi, thế nhé .”
“Đừng vậy mà đại tỷ, tán gẫu với em chút đi, hôm nay em thật sự rất kích động!”
Nhưng mà tôi một chút cũng không kích động. =.=’
Diêu Viễn thấy 2 ngày này quá mức phẳng lặng, loại yên tĩnh quỷ dị này không biết là bóng tối trước bình minh hay là bóng tối trước bão táp đây, cứ cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó vậy.
Diêu Viễn lặng lẽ hy vọng có thể thuận lợi qua được ngày hôm nay.
9 giờ đúng Diêu Hân Nhiên lái xe đến đón cô, vừa nhìn thấy Diêu Viễn liền nói: “Em mặc thế này á?”
Diêu Viễn mặc quần jean cùng áo len dày, đều không phải quần áo mới, lại còn toàn là màu đen, cũng may thân hình cao gầy, khí chất tốt, ăn mặc có bình thường u ám hơn nữa cũng có nét hấp dẫn riêng, như người ta thường nói , mỹ nữ mà, khoác bao tải dứa cũng vẫn đẹp, nhưng thành thực mà nói nếu mặc vậy thật vẫn sẽ bị dị nghị. Diêu Hân Nhiên lắc đầu, “Chị bảo này em không thể trang điểm một chút ăn mặc xinh tươi phơi phới một chút hay sao? Nhất định phải chà đạp bản thân như vậy sao?”
Diêu Viễn toát mồ hôi, “Em bình thường đều mặc như vậy mà.”
Diêu Hân Nhiên vô cùng đau xót, “Thế mới nói em thật là phí của giời mà!”
Hôm đó hai chị em coi như đến sớm, giờ hẹn là 9 rưỡi, 9g15 họ đã tới nơi. Lúc Diêu Hân Nhiên đi đỗ xe Diêu Viễn nói muốn đi mua nước, trên quảng trường có rất nhiều quán cà phê, cô liền chọn đại một quán rồi đi vào.
Diêu Viễn xếp hàng sau một người đàn ông ngoại quốc, sau đó gửi tin nhắn cho Diêu Hân Nhiên thông báo vị trí của mình.
Ăn trưa xong, các hoạt động tiếp theo cũng muôn màu muôn vẻ , cùng với bước chân của Tẩu Na Thị Na, một đoàn người rồng rắn đi qua tất cả các địa điểm thú vị ở Giang Nính, nói là đi**, thực ra vừa rời khỏi khách sạn đã có một chiếc xe buýt Giang An Lan bảo Lý đại tài tử sắp xếp chờ họ bên ngoài, sau đó men theo lộ tuyến du lịch một đường đến khoảng chập tối thì tới bên bãi biển.
Một lô người lớn chặn trước cản sau, tranh nhau xuống xe chạy về phía bờ biển, kể cả những người sớm đã quen thuộc với bờ biển Giang Nính, cũng bởi lần này là đi cùng bạn mới nên cảm giác cũng khác hẳn.
Diêu Viễn đi cùng Giang An Lan ở tít phía sau, người này thả bước vô cùng chậm rãi, thậm chí là có chút cố ý, Diêu mỹ nhân nội tâm không khỏi hắc ám mà nghĩ, không lẽ là có âm mưu gì? Tuy rằng tại những địa điểm vui chơi trước đó đều là gió êm sóng lặng , nhưng cô mơ hồ cảm thấy ở nơi này sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Quả nhiên, Diêu Viễn cảm thấy mình hẳn nên đổi nghề đi làm nhà tiên tri hoặc là thầy bói.
Khi hai người đi đến bên một khối đá lớn, gần như khuất hẳn khỏi tầm mắt những người còn lại, Giang An Lan mở miệng: “Em có phải là hơi sợ anh không?”
Diêu Viễn thề thốt phủ nhận: “Không có mà”
Giang An Lan cười nói: “Vậy sao vẫn không dám nhìn anh nói chuyện?”
Diêu Viễn ngẩng đầu, sau đó buồn bực , cảm thấy rất cuống, cuối cùng đành cúi đầu giận lẫy.
Giang An Lan nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, đương anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, Diêu Viễn hoàn toàn ngây dại. Một hồi lâu sau, Giang An Lan nhàn nhạt nói một câu, “Phu nhân, không thì hôm nay chúng ta giải quyết vấn đề nụ hôn đầu đi?”
Hôm đó Diêu Viễn, trong trạng thái ngu ngơ, mất đi nụ hôn đầu.
Cô chỉ nhớ anh kéo cô vào lòng.
Sau đó anh nâng nhẹ cằm cô lên nói: “Ngoan, nhắm mắt lại, không thì đến cả anh cũng sẽ căng thẳng.”
Sau đó người thật sự căng thẳng đến phân không ra đông tây nam bắc- Diêu Viễn nhắm tịt cả hai mắt lại.
Trong một tấm màn tối om, Diêu Viễn cảm giác thấy có luồng hơi thở ôn nhuận đến gần mình, sau đó bờ môi anh dán lên môi cô khiến trái tim Diêu Viễn như muốn nhảy luôn ra ngoài, từng nhịp từng nhịp đập âm thanh to như công nông, bang bang bang, bang bang bang.
Cánh tay anh đang ôm sau lưng cô trượt dần xuống ngang hông rồi xiết chặt, nhưng trên môi vẫn rất dịu dàng, không có xâm nhập, chỉ nhẹ nhàng âu yếm một chút, sau đó lại một chút, cuối cùng khẽ cắn môi dưới của cô, hơi thở mới dần dần rời đi.
Mọi người ăn xong bữa khuya thì chương trình hôm đó cũng chính thức kết thúc, có điều ngay từ lúc còn ở trên bãi biển Diêu Viễn đã rơi vào trạng thái liệt não, sau đó đến KTV Diêu Hân Nhiên liền chạy tới hỏi cô, “Sao lại cứ như cọng bún thiu thế này?”
Diêu Viễn lắc đầu, “Choáng.”
Lúc ấy Giang bang chủ bị người trong bang bọn họ kéo đi đánh bài tú-lơ-khơ , Hoa Khai, Huyết Sa thì đứng hát, cô đứng trong góc cứ luôn yên lặng nhìn bóng lưng Giang thiếu đến nỗi Diêu Hân Nhiên cũng nhịn không được trêu ghẹo: “Chồng ảo của em hay thật, đến cái bóng lưng cũng đẹp ghê gớm, chị hỏi này cô có phải là rung rinh rồi không? Ai… hiểu mà hiểu mà, nói thật nếu như hai người có thể phát triển ra ngoài hiện thực cũng không tệ đâu! Nhưng cứ phải từ từ, hiện thực không như trò chơi, quay đi quay lại liền có thể kết hôn gì gì đấy …”
Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, tốc độ này hôm nay tuyệt đối theo kịp trò chơi rồi.
Sau khi buổi offline kết thúc, một đoàn người cùng đi tới khách sạn trong dự kiến, Lý Cao khi đến nơi nói: “Cả mọi người ở Giang Nính cũng vào đi, chúng ta chẳng mấy khi hội họp, buổi tối còn có thể tâm sự, sáng mai dậy sớm cũng còn có thể tổ chức thêm vài hoạt động đúng không?” Ngoại trừ Diêu Viễn, những người còn lại đúng là vẫn chưa thỏa mãn liền khấu tạ Quân Lâm bang chủ chủ chi! Diêu Viễn chính là bị chị họ vẫn chưa thỏa mãn của mình kéo theo .
Lúc chia phòng trong khách sạn, Diêu Viễn đương nhiên cùng phòng với Diêu Hân Nhiên. Giang An Lan đứng hơi xa, có điều Diêu Viễn hôm nay mệt mỏi cả một ngày, lúc này chỉ biết dựa vào vai chị họ đánh một giấc, không để ý anh đang nhìn chăm chú, mãi mãi một lúc sau vô tình ngẩng đầu mới bắt gặp ánh mắt kia, anh khẽ mỉm cười, Diêu Viễn chỉ cảm thấy trong đầu “bùm” một tiếng, trên mặt đã đỏ rần rần .
Sau cũng không có gì đáng nói, mọi người ai về phòng nấy, nhưng bên Diêu Viễn thì trong lúc Diêu Hân Nhiên đi tắm, có phục vụ phòng mang đến hai cốc sữa tươi nóng, cô vừa định hỏi có phải đưa nhầm không? Đối phương đã mỉm cười đưa cô một tờ giấy.
Nét chữ xinh đẹp phóng khoáng: “It is graceful grief and sweet sadness to think of you, but in my heart, there is a kind of soft warmth that can’ t be expressed with any choice of words.”
Diêu Viễn đáng thương từng phấn đấu ở nước ngoài hai năm trời, nháy mắt liền hiểu , “Nghĩ về em là một loại ưu thương duyên dáng và phiền muộn ngọt ngào, nhưng trong tim anh lại có luồng ấm áp dịu dàng mà không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.”***
Sau một giây lại có người đến nhấn chuông cửa, trong Diêu Viễn trong nháy mắt lóe lên gương mặt Giang An Lan, do dự một chút mới dám mở cửa, đứng ở phía ngoài lại là Ôn Trừng tươi cười ôn hòa nói: “Đại tẩu, tôi có thể hàn huyên với em hai câu không?”
Ôn Trừng thấy sắc mặt cô không tốt lắm liền giải thích, “Tẩu tử, thành thật xin lỗi, muộn như vậy còn đến quấy rầy em, nhưng anh sợ không có cơ hội mặt đối mặt nói với em nữa. Anh vẫn luôn muốn mời chồng em tham gia chương trình của anh, nhưng hắn tuổi già khó tính, cho nên anh muốn nhờ Đại tẩu giúp anh nói với hắn mấy lời.”
“Em?”
Ôn Trừng mỉm cười gật đầu, “Ừ, em.”
“Em với anh ấy…”
“Đừng nói không quen nhé tẩu tử.”
Còn không đợi Diêu Viễn toát mồ hôi, một sự kiện kinh thiên địa khiếp quỷ thần đã cấp tốc bay xuống đầu vị huynh đài đang dụ cô “Thổi gió bên tai” người kia. Diêu Hân Nhiên đang tắm thì phát hiện quên mang sữa rửa mặt, liền hồn nhiên quấn một chiếc khăn bông lớn đi ra ngoài lấy, nhìn thấy cửa mở, nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài thì sợ hãi kêu lên một tiếng, tay run bắn, khăn lông từ lồng ngực trượt xuống…
Chính tại đêm này, Diêu Hân Nhiên cùng Ôn Trừng kết thành thâm cừu đại hận!
Thật sự là hết chuyện nọ đến chuyện kia, Diêu Viễn cảm thấy tim mình như bị quá tải mất rồi .
Còn may cuối cùng cũng coi như sóng yên biển lặng.
Hôm sau trước khi ăn xong bữa sáng, những người trong lòng không có gánh nặng đều tỏ vẻ có cơ hội nhất định phải offline tiếp. Diêu Viễn thì trong lòng tự nhủ nếu có lần sau cô chắc chắn ở nhà , thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thậm chí cuối cùng còn “Phiền toái” Giang sư huynh ‘phải’ đưa cô về. Diêu Viễn cảm thấy rất kỳ quái, Lý Cao lúc nào cũng lẽo đẽo bên cạnh lúc này lại bặt vô âm tín, chị họ cũng thế… Cho nên ngồi trong chiếc xe rất rộng rãi ngoại trừ tài xế thì chỉ còn có cô cùng Giang An Lan .
Giang An Lan nói: “Tối qua vốn định qua chỗ em.”
Diêu Viễn hỏi: “Tờ giấy kia là anh viết à?”
“Ừ.”
“Khụ, lần sau đừng viết thế.”
“Em không thích à?”
Muốn cô phải nói thế nào bây giờ?? Diêu Viễn cảm thấy người này ngoại hình tuy là lãnh diễm****, nhưng phong cách tuyệt đối là theo phái hành động.
Giang An Lan nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh không biết phải làm thế nào để theo đuổi một người, nếu em thích chậm rãi, anh cũng sẽ không vội vàng nữa.”
Diêu Viễn mở miệng muốn nói mấy lần rồi lại thất bại ngậm miệng, đại thần sẽ không hỏi xem người ta có thích hay không, mà trực tiếp hỏi luôn em thích kiểu nào hơn…
Giang An Lan lại nói: “Nói ra thì, Diêu học muội, anh còn nợ em tiền bút nhỉ.”
“Dạ?”
————
* Phi lễ chớ nhìn (非礼勿视):việc gì không phù hợp với lễ nghĩa, quy chuẩn thì không được nhìn :”>
** Trong tiếng Trung chữ 走 mang nghĩa đi nói chung, nhưng cũng có nghĩa là đi bộ nên mới có đoạn “Nói là đi nhưng thật ra là đi xe buýt”
*** Cũng không có chú giải gì quan trọng mình chỉ muốn nói là dịch câu này xong mình đã phải đứng dậy đi quét da gà rơi đầy đất huhu TT*TT
**** Lãnh diễm (冷艳): Lạnh lùng, diễm lệ (đẹp, ngầu :))) )