[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai

Chương 17 : Chương 17

Ngày đăng: 20:01 26/03/20

Chương 17 “Tôi đi tiễn anh ta.” Không đợi Lục Chi Khiêm phản đối, Khương Thục Đồng liền đi ra ngoài. Bởi vì cô đã từng thề với Cố Minh Thành, sẽ không nói dối anh, nhưng chuyện hôm nay lại không thể không nói dối, nếu anh đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thư hòa giải cũng đưa tới, nếu chính mình lại thất tín, thì quá kỳ cục rồi. Sau khi ra khỏi cửa, gió lạnh liền thổi tới. Cố Minh Thành dừng bước, quay sang mỉa mai, châm chọc nói với Khương Thục Đồng một câu: “Lục phu nhân biết tôi thích kiểu phụ nữ thế nào sao? Vậy thì phải giới thiệu bạn gái cho tôi đấy.” “Vậy ngài thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Khương Thục Đồng đôi tay đặt ở sau lưng, nghe Cố Minh Thành nói liền hỏi lại anh một câu. “Không nói trước được, xem cảm giác đi, tốt nhất là vừa gặp đã yêu.” Khương Thục Đồng biết tâm tư của anh không đặt vào chuyện tìm bạn gái, liền cúi đầu nhẹ giọng nói: “Vừa rồi, tôi sợ Lục Chi Khiêm lại nói chuyện đêm hôm đó, cho nên, lúc đó thật ra tôi chỉ muốn ngăn anh ta lại. Tôi đã thề với ngài, sau này không nói dối trước mặt ngài, vừa rồi là kế sách tạm thời, là tôi nói dối anh ta, không phải nói dối ngài, xin ngài đừng trách móc.” Hai tay Khương Thục Đồng để sau lưng, nói với Cố Minh Thành, rốt cuộc chuyện hôm nay, người sai là cô. “Chuyện gì?” Hai người đã đi đến bên ngoài cửa lớn, Khương Thục Đồng dựa vào bên ngoài cửa, nhìn đèn đường hắt ánh sáng dịu nhẹ lên gương mặt cô, Cố Minh Thành hỏi. “Chính là chuyện trước kia, tôi và anh đêm hôm đó ——, bởi vì chuyện này mà Lục Chi Khiêm giận chó đánh mèo với tôi, mặc dù anh ta không biết người kia là ai, nhưng vì chuyện một đêm này, anh ta ——” Khương Thục Đồng không nói được nữa, dù sao cũng là việc xấu trong nhà. “Cho nên, tôi là bí mật không để người khác biết của cô?” Cố Minh Thành cũng dựa người về phía sau, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Đêm khuya, dáng người anh cao dài, lười biếng mà dựa vào mặt sau trên cửa sắt, hút thuốc, mắt sáng ngời có thần, nhìn chăm chú vào Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng gật gật đầu, “Tôi ra ngoài khá lâu rồi, phải trở về.” Vừa rồi ra tới cũng chỉ là giải thích với Cố Minh Thành chuyện giới thiệu bạn gái một chút. Ra ngoài quá lâu, Lục Chi Khiêm chắc chắn sẽ lại hoài nghi. Vốn dĩ cô cũng không tính ra ngoài lâu như vậy, cho nên chỉ khoác một chiếc khoác bên ngoài. Không nghĩ tới, vừa rồi bởi vì tựa vào cửa sắt ở công khu biệt thự, áo khoác rơi xuống, áo sơ mi tơ tằm vừa hay bị mắc vào một cái móc trên cánh cổng sắt. Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, áo sơ mi của Khương Thục Đồng bị xé rách. Cô lập tức cảm thấy gió đêm lạnh buốt thổi qua đầu vai. Sắc mặt Khương Thục Đồng tái nhợt, chạy nhanh đến nhặt áo khoác lên, khoác ở trên người. Vừa rồi khi áo cô bị xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn bị Cố Minh Thành nhìn thấy, thậm chí còn thấy cả vết mờ trên lưng cô. Chỉ là bóng đêm đã khuya, không thấy rõ là màu sắc gì. Anh đút hai tay vào túi quần, ho khan hai tiếng, quây đầu nhìn về phía trước. Khuôn mặt Khương Thục Đồng càng tái nhợt, khi cô chạy ra ngoài không cầm theo thứ gì. Di động, chìa khóa đều ở nhà, giờ phút này, cô ấn chuông bộ đàm nhà mình, thế nhưng không có ai trả lời. Cô nhíu nhíu mày, rõ ràng Lục Chi Khiêm ở nhà. Đầu tiên cô nghĩ đến dùng điện thoại của Cố Minh Thành gọi cho Lục Chi Khiêm, thế nhưng vốn dĩ Lục Chi Khiêm hoài nghi bọn họ, nếu để anh ta biết cô cùng với Cố Minh Thành còn ở bên nhau, vậy chuyện này —— Nàng ấn hồi lâu, cửa vẫn không mở. Cố Minh Thành liền đứng ở bên người cô, Khương Thục Đồng cảm thấy thực xấu hổ. “không cần ấn nữa, là anh ta cố ý, cố ý không cho cô vào nhà.” Cố Minh Thành nói một câu. Cái suy nghĩ này, Khương Thục Đồng chưa từng nghĩ tới, chỉ là, nếu Lục Chi Khiêm hoài nghi bọn họ, lại không mở cửa cho cô, vậy chẳng phải là vừa lúc cho cô cùng với Cố Minh Thành cơ hội “Thông gian” sao? Tuy rằng Khương Thục Đồng không chịu nổi hai chữ này, nhưng khẳng định Lục Chi Khiêm nghĩ về bọn họ như vậy. “Tôi đưa cô đi mua một bộ quần áo.” Cố Minh Thành nói. Không có cách nào, Khương Thục Đồng chỉ có thể gật gật đầu. Trên đường, Khương Thục Đồng hướng mắt về phía ngoài cửa sổ, không có chú ý tới Cố Minh Thành vẫn luôn nghiêng đầu nhìn vào gương chiếu hậu. Khi đến trung tâm mua sắm, Khương Thục Đồng tùy tiện chọn một chiếc áo sơ mi, sau khi vào phòng thay đồ đi ra, mới để ý thấy đó cũng là một chiếc áo bằng lụa, bởi vì gả cho Lục Chi Khiêm nửa năm, quen với mức độ chi tiêu ở đó, tùy tiện chọn một chiếc áo cũng là giá cả xa xỉ:860. Tất nhiên là Cố Minh Thành trả tiền. “Tính tôi tặng cho cô.” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng một câu. Khương Thục Đồng cúi đầu, ngượng ngùng nói:“Tôi sẽ trả cho anh.” “Tùy cô. Anh ta đã không cho cô vào cửa, vậy hôm nay đừng về nữa, đến khách sạn đi.” Cố Minh Thành đem áo sơ mi bị rách của Khương Thục Đồng cất vào túi mua sắm, khi quần áo của cô quẹt qua tay, một trận hương thơm nhào hơi thở của anh, nhàn nhạt, thật ưu nhã, thật phù hợp với khí chất của Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng thực muốn khóc, cuối cùng vẫn trả lời “Vâng” một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu phát ra.