[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai
Chương 170 : Chương 170
Ngày đăng: 20:04 26/03/20
Chương 161
Bây giờ Khương Thục Đồng không hiểu được con tim mình, bởi vì cô vô cùng mâu thuẩn.
Cô đưa ra những điều kiện bao nuôi này, là để Cố Minh Thành lùi bước, nhưng anh không những không lùi bước mà còn ngược gió tiến lên, nhất thời làm Khương Thục Đồng mù mịt, không sắp đặt, không biết nên làm sao.
Bây giờ cô cảm thấy, điều kiện “Không...” này, vô cùng đanh thép đối với cô.
Không có quan hệ trên, sau này hai người dứt khoát cũng nhanh hơn một chút.
Rất nhiều tình cảm, là ngủ chung mà tạo nên, càng ngủ càng sâu nặng, giống như lúc bắt đầu, Khương Thục Đồng đối với quan hệ trên giường cùng Cố Minh Thành là vô cùng say đắm. Say đắm đến cả bước chân cũng không kìm lòng nổi mà đi hướng về anh ấy.
Nếu như anh đã đồng ý điều kiện bao nuôi, Khương Thục Đồng không còn đường lui, vậy cứ tương kế tựu kế đi, dù sao thì như vậy chỉ là trả giá để mua bán, anh ấy sẽ không lâu dài, anh sẽ không cả đời ở cạnh một người phụ nữ mà không phát sinh quan hệ với anh.
Thật ra Khương Thục Đồng không phải không biết, vấn đề của đứa con, anh không hề có trách nhiệm gì.
Tất cả những oán hận với anh trước đây, là loại oán hận không rõ ràng của phụ nữ, là muốn nổi cáu với anh, là muốn đem tất cả tức giận đổ hết lên người anh, bởi vì đây là con của Khương Thục Đồng.
Nhưng đứa con này, không có chút quan hệ gì với anh.
Hai người ở khoảnh khắc đẹp nhất, Khương Thục Đồng cũng từng giống đại đa số phụ nữ ảo tưởng rằng, sau này hai người có vài đứa con, lần lượt tên gì, nhưng có điều những lời này, cô trước giờ ngại không mở miệng, chưa từng nói với Cố Minh Thành, cho nên, Cố Minh Thành không biết những suy nghĩ trong lòng cô.
Nhưng bây giờ, Khương Thục Đồng có đứa con này, lại không phải của anh ấy, đối với Khương Đóa Mễ tình cảm đôi bên mất cân bằng nghiêm trọng làm trong lòng Khương Thục Đồng rất oán hận Cố Minh Thành, trong lòng cô tràn đầy thịnh nộ.
Có điều oán là oán, quan hệ giữa Cố Minh Thành, cô vẫn phân biệt rất rõ ràng.
Vẫn là cái nguyên nhân đó, cô không thể sinh con.
Thay vì để sau này người ta mắng “đồ gà không thể đẻ trứng”, chi bằng bây giờ tự thân rời khỏi.
Ban đầu rời xa anh như thế nào, bây giờ vẫn như vậy tránh anh xa xa một chút.
Dù sao thì Khương Thục Đồng ở Hải Thành cũng không có nhà, sống ở đây rất gần với công xưởng, cô rất thuận tiện.
Cứ như thế ở lại Quốc tế Phong Thành.
Tuy rằng Cố Minh Thành thỉnh thoảng cũng về ở, nhưng cơ hội gặp mặt của hai người rất ít, bởi vì lúc anh ấy quay về, thì Khương Thục Đồng đã lên giường ngủ rồi, Khương Thục Đồng nghe thấy tiếng anh mở cửa, tắm rửa, âm thanh đóng cửa phòng.
Có lúc, Khương Thục Đồng cảm thấy, hai người rất giống hai vợ chồng già kết hôn nhiều năm, nhưng lại sống riêng, thiếu sự giao tiếp, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được.
Bởi vì không thể sinh, từ đầu đến cuối, là một cái gai trong lòng Khương Thục Đồng
Sự tự ti trong lòng, không phải người khác có thể hiểu được.
Từ lúc Khương Đóa Mễ ra đi, mỗi đêm Khương Thục Đồng đều không ngủ được, thường mơ thấy Đóa Mễ, mơ thấy Cố Minh Thành nhìn cô từ xa đi đến, một khi tỉnh lại, nửa đêm còn lại Khương Thục Đồng không thể ngủ lại, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc đen kịt đến gần sáng đến trời sáng hẳn.
Khương Thục Đồng không biết là do tâm tư bản thân quá ngổn ngang, hay là thuốc Từ Mậu Thận đưa cô không tác dụng, tóm lại thuốc này một chút hiệu quả cũng không có.
Có một hôm, Khương Thục Đồng ở trong xưởng, thật sự không chịu nổi, nằm lên bàn ngủ quên mất.
Vừa hay Từ Mậu Thận đến xưởng cô, hỏi cô sao lại buồn ngủ đến như vậy, Khương Thục Đồng nói cô bây giờ giấc ngủ không được, thường nữa đêm giật mình tỉnh giấc, tiếp đó thì không ngủ lại được nữa rồi.
Từ Mậu Thận hỏi, thuốc anh đưa cho Khương Thục Đồng uống chưa?
Khương Thục Đồng nói uống rồi, nhưng dường như uống không có tác dụng, còn cười nói, có phải thầy lang băm trong giang hồ lừa anh rồi không.
Từ Mậu Thận vẻ mặt phản ứng ra sự chột dạ của anh, anh nói, thuốc bắc mà, điều dưỡng là chính, chủ yếu là điều tiết nội tiết tố của cô, cho nên hiệu quả đương nhiên không nhanh bằng thuốc tây, thuốc bắc cần cả một quá trình.
Khương Thục Đồng gật gật đầu, không nghĩ nhiều, chỉ nói bây giờ thuốc của mình sắp uống hết rồi, bảo Từ Mậu Thận đem thêm cho cô một ít nữa.
Từ Mậu Thận nói đây là người khác từ Mỹ mua về, nếu Khương Thục Đồng cần, anh sẽ mua cho.
Khương Thục Đồng rất khó hiểu, nói đây không phải là thuốc bắc sao, tại sao phải mua từ Mỹ.
Từ Mậu Thận ủ rủ mặt mày, “Bây giờ đồ Trung Quốc, chỉ có ra nước ngoài mới đáng tiền nhất, nước ngoài cũng sẽ phát huy tác dụng lớn nhất đồ của Trung Quốc.”
Khương Thục Đồng liền tin, tiếp tục nằm lên bàn.
Từ Mậu Thận nhìn thấy Khương Thục Đồng gần đây tinh thần rất không tốt, liền hỏi cô và Cố Minh Thành gần đây thế nào rồi, Khương Thục Đồng nói, vẫn như vậy!
Từ Mậu Thận liền không hỏi thêm nữa.
Sau khi Từ Mậu Thận đi, hôm nay xưởng lại đến thêm một người phụ nữ trung niên, xem ra rất quý phái, quan sát Khương Thục Đồng từ trên xuống dưới, giống như đang quan sát cái gì đó, làm Khương Thục Đồng sởn cả tóc gáy.
Người phụ nữ trung niên này đến để đặt may một bộ quần áo, có điều, hình như mục đích của bà ta không dừng lại ở việc đặt may đồ, vẫn còn mục đích khác, có điều ngay cả người phụ nữ này là ai Khương Thục Đồng cũng không biết, tất nhiên cũng không biết mục đích của bà ta là gì, tới đâu hay tới đó vậy.
Xem ra, người phụ nữ trung niên này đang tranh chấp với bản thân, biểu cảm trên mặt bà ta rất mâu thuẫn.
Khương Thục Đồng không hiểu nổi rồi.
Người phụ nữ trung niên rời khỏi rất nhanh.
……
Trong phòng làm việc của Cố Minh Thành.
Kiều Uy bước vào.
Cố Minh Thành đã rất lâu không gặp Kiều Uy, không biết anh ta đến làm gì, ấn tượng đối với anh ta vẫn còn lưu lại ở lần trước, lúc anh ta đứng trước tiệm của Khương Thục Đồng len lén quan sát Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành vừa hút thuốc, vừa xem tài liệu trong tay, ánh mắt chỉ hơi ngẩng lên, nhìn thấy Kiều Uy, không hề có biểu cảm gì.
“Cố tổng, hôm nay tôi đến là có chút việc muốn nói với anh!” Kiều Uy xoa xoa tay, ngồi xuống sô pha đối diện Cố Minh Thành.
“Nói”
“Cố tổng, chuyện hôm nay, bất kể tôi nói gì, xin anh tuyệt đối đừng tức giận, tôi muốn cùng anh phân tích một chút chuyện giữa anh và Khương Thục Đồng.”
Tay hút thuốc của Cố Minh Thành dừng lại một chút, hình như nói đến Khương Thục Đồng, là nói đến nỗi đau trong lòng anh.
“Cố tổng, chuyện của Khương Đóa Mễ, cả Hải Thành đều biết rồi, tôi cảm thấy Thục Đồng tuyệt đối không thể ở bên anh nữa rồi, tuy là cái chết của Khương Đóa Mễ không liên quan đến anh, nhưng Thục Đồng nhìn thấy anh sẽ nhớ đến con gái yêu của cô ấy, dẫu sao Đóa Mễ là bị ngã chết ở trong hôn lễ của anh, vả lại lại thảm như vậy, con cái mà, là nỗi đau cả đời của phụ nữ! Hơn nữa, hai người quá nhiều lận đận, gương vỡ khó lành, cho dù lành lại, cũng không phải là bộ dạng lúc trước rồi, tôi đoán, tim cô ấy chết rồi!” Kiều Uy hôm nay đến là để giành Khương Thục Đồng với Cố Minh Thành.
Lời nói này, làm tim Cố Minh Thành đang nguội lạnh cũng tức giận.
“Anh nói chuyện với cô ấy rồi?” Cố Minh Thành lạnh lùng hỏi.
“Mẹ tôi hôm nay đến xưởng xem cô ấy, vỗn dĩ sau khi nghe tôi nói tình hình của cô ấy, bà không đồng ý, có điều nhìn qua Khương Thục Đồng rồi, thái độ đã ôn hòa hơn rất nhiều, anh cũng biết, Thục Đồng vô cùng xinh đẹp, lại rất điềm tĩnh. Đàn ông, phụ nữ gặp rồi đều sẽ yêu, nghe nói bây giờ Thục Đồng ly hôn rồi, lại ở bên cạnh anh rồi, vả lại...” Kiều Uy hai chân va vào nhau.
“Vả lại cái gì?” Cố Minh Thành hít một hơi thuốc dài, hỏi.
“Vả lại, chúng ta biết, hai người ở bên nhau, không làm chuyện ấy!” Kiều Uy dường như nắm bắt được yếu điểm lớn nhất của Cố Minh Thành.
Người vừa giàu vừa đẹp trai như Cố Minh Thành, thân hình thì cực chuẩn, chuyện đó có giỏi không, anh không biết, nhưng xem ra, Cố Minh Thành làm chuyện đó chắc không tệ, nhưng tại sao không..., Kiều Uy không hiểu, lẽ nào hai người ở bên nhau, trước giờ đều chưa từng làm qua?
Nếu lúc trước từng làm qua, bây giờ lại không làm nữa, vậy thì thật vô lý?
Hiển nhiên, Cố Minh Thành nghe Kiều Uy nói như vậy, có chút kinh ngạc, đây là chuyện trên giường của anh và Khương Thục Đồng, anh không biết làm sao Kiều Uy biết được, có điều, thái độ anh điềm tĩnh nói một câu, “Không làm thì sống chung làm gì?”
Kiều Uy âm thầm cười, “Vậy thì không biết rồi, có thể là che mắt người khác thôi, Thục Đồng hôm nay..”
Kiều Uy liền dùng tay đánh vào miệng mình, ý là bản thân nói nhiều rồi.
Có điều ý tứ lại rõ ràng rành mạch nói với Cố Minh Thành, đây là Khương Thục Đồng nói cho anh ta biết.
Cố Minh Thành cũng rất hoài nghi, bởi vì Khương Thục Đồng căn bản không có lý do nói với Kiều Uy, nhưng chuyện này, ngoài đương sự biết, Kiều Uy rốt cuộc làm sao biết được?
Cố Minh Thành nghĩ mãi không hiểu.
“Cố tổng, ý của tôi, anh trước giờ là người rất tuyệt tình lại dứt khoát, dây dưa không dứt với Khương Thục Đồng như vậy, chi bằng tha cho cô ấy đi, tôi đến cũng là để chào hỏi anh.” Nói xong, Kiều Uy liền rời khỏi.
Tay Cố Minh Thành liên tục run rẩy, lúc châm lửa hút thuốc, cũng liên tục run.
Bất luận Kiều Uy nói là thật hay giả, nhưng anh ta có một câu nói đã chạm đến nỗi lòng của Cố Minh Thành rồi...anh bây giờ dây dưa không dứt với Khương Thục Đồng.
Anh cười gượng, đích thật là dây dưa không dứt.
……
Buổi tối, Khương Thục Đồng quay về Quốc tế Phong Thành, như thường lệ tắm rửa vệ sinh cá nhân, nằm nghỉ.
Đã mười một giờ rồi, Cố Minh Thành vẫn chưa về, Khương Thục Đồng vốn tưởng anh sẽ không quay về, sắp ngủ rồi, nhưng mười một giờ rưỡi, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Kì lạ, Cố Minh Thành có chìa khóa nhà mà, sẽ không gõ cửa.
Khương Thục Đồng lặp tức cảm thấy kinh hoàng hoảng sợ, dù sao thì bây giờ trong nhà này chỉ có một người phụ nữ là cô.
“Ai vậy?” cô đi đến nhà bếp lấy một con dao, giấu ở sau lưng, thấp thỏm đứng trước cửa hỏi “Ai?”
“Anh”
Lại là giọng của Cố Minh Thành.
Sau khi nghe được giọng của Cố Minh Thành, tim Khương Thục Đồng đang treo lơ lửng dần dần ổn định lại đáp xuống ngực, lại có chút cảm động.
Dường như từ lúc cô gả cho Từ Mậu Thận đến nay, giữa cô và Cố Minh Thành rất xa lạ.
Loại cảm giác có bến đỗ ấm áp cập bến như thế này rất lâu rồi không có.
Khương Thục Đồng mở cửa cho anh.
Vừa mới mở cửa, Khương Thục Đồng liền bị Cố Minh Thành ép vào sau cửa, Khương Thục Đồng ngửi thấy, anh đã uống rượu, trong miệng là hơi rượu và phảng phất nhè nhẹ mùi thuốc lá, vẫn còn mùi thơm của đàn ông lâu rồi không gặp.
Khương Thục Đồng ngây người nhìn Cố Minh Thành, trong bóng đêm, trong mắt cô có một điểm phát sáng, bởi vì trong phòng không mở đèn, càng hiện rõ ánh mắt của cô lớn và sáng rực.
Dao trong tay cô đã rơi xuống sàn.
“Muốn anh chiều em thế nào?” Cố Minh Thành giọng khàn khàn hỏi.
“Hả” Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành tại sao nói câu này, chỉ có điều một chữ “chiều”, đã làm trái tim thiếu nữ của Khương Thục Đồng đập loạn xạ, dù cho sống đến tám mươi tuổi, cũng không có người phụ nữ nào không bị chữ “chiều” này làm rung động.
“Muốn anh chiều em thế nào đây?” Cố Minh Thành nói lại một lần nữa, hơi thở nặng nề, bắt đầu ở bên tai của Khương Thục Đồng, loạn xạ cọ sát tóc và da thịt của Khương Thục Đồng.
Bởi vì rất lâu rồi không có đàn ông hôn mình, Khương Thục Đồng tất nhiên cảm thấy nhạy cảm khác thường, liền trốn sang một bên theo bản năng!
Rất nhột!