[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai
Chương 35 : Chương 35
Ngày đăng: 20:02 26/03/20
Chương 35
Cố Minh Thành rõ ràng biết đáp án nhưng vẫn hỏi tới, anh tính thời gian cho nên chắc chắn đây là con của anh.
Khương Thục Đồng thấy giọng anh lạnh lẽo liền biết anh đang tức giận, mới chỉ một chút lạnh lẽo đã khiến cô sợ muốn khóc.
“Anh… là của anh…” Khương Thục Đồng mím môi nói.
“Của tôi? Cô biết là của tôi mà dám tự mình bỏ?” Khuỷu tay Cố Minh Thành dựa lên trên ghế ghì sát vào Khương Thục Đồng, âm thanh lạnh lẽo này khiến Khương Thục Đồng không rét mà run.
Khương Thục Đồng biết loại người rút củi đáy nồi này, giống như anh hủy hợp đồng với Lục Chi Khiếp, chắc chắn sẽ trả thù lên người cô.
“Tôi…” Không khí lạnh lẽo mà khẩn trương, Khương Thục Đồng sợ hãi tới mức miệng chỉ nói ra được một từ này.
“Cô làm sao? Có con mà không thương lượng với tôi, dám quyết một mình? Đây là logic của cô?” Anh nhìn chằm chằm đôi mắt Khương Thục Đồng.
Vốn cô định nói không phải mình bỏ đi, là Lục Chi Khiêm làm, nhưng lời nói đuổi lời nói, Cố Minh Thành cho rằng đứa bé bị cô bỏ đi, anh ta rất tức giận khiến Khương Thục Đồng cũng không còn muốn giải thích, nếu anh ta cho là vậy thì cứ kệ đi.
May mắn trong xe tương đối tối, anh cũng không bật đèn nếu không Khương Thục Đồng thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
“Muốn logic sao? Tôi với Lục Chi Khiêm là vợ chồng vậy mà anh hại tôi có con, tôi phải đối mặt với mọi người như thế nào? Dù cho tôi với anh ta không hạnh phúc thì cũng không thể có con với người đàn ông khác.” Khương Thục Đồng ngồi thẳng lưng nhìn Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành mím chặt môi lại không nói gì, mở bung cửa xe ra. Khương Thục Đồng nhìn ra ngoài, Cố Minh Thành không nói chuyện, cô có thể cảm giác được khuôn mặt anh tái mét xám xịt.
Sau khi Khương Thục Đồng đi rồi Cố Minh Thành vẫn không lái xe đi, anh nhìn theo bóng dáng cô, dù sao cũng là phụ nữ mới đẻ non. Không phải anh không nghĩ tới chuyện có con, chuyện anh nghĩ chính là, nếu có thì tất nhiên anh sẽ thúc đẩy bọn họ ly hôn, không nghĩ cô lại hành đồng nhạnh như vậy.
Về tới nhà, Lục Chi Khiêm nói muốn tụ tập bạn bè, lần này tai nạn xe cộ, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, muốn ngày thứ bảy đó Khương Thục Đồng phải trang điểm xinh đẹp.
Khương Thục Đồng không muốn đi nhưng Lục Chi Khiêm nói hôm đó trọng điểm là cô, nếu cô không đi thì biết nói sao?
Khương Thục Đồng không hiểu Lục Chi Khiêm rốt cuộc muốn làm gì, cuối cùng vẫn quyết định đi.
Thứ bảy, khách sạn Mặt trời mới.
Khương Thục Đồng mặc một chiếc váy lụa đen dài, vai khoác một áo khoác lông chồn màu trắng, cổ đeo một viên trân châu lớn, cả người xinh đẹp lại trắng nõn cùng Lục Chi Khiêm đứng chung một chỗ. Lục Chi Khiêm tuy cũng mang danh phong lưu phóng khoáng nhưng nhìn bề ngoài vẫn có một chút không xứng với Khương Thục Đồng.
Cô giống như một viên trân châu trắng nõn mượt mà trong mắt mọi người, khách tới lui theo bản năng đều hướng nhìn tới cô, chỉ là, Khương Thục Đồng trang điểm rất giống báu vật nhà giàu, ánh mắt lạnh băng bỏ mặc mọi xa hoa lãng phí ở ngoài tầm mắt.
Nhưng Khương Thục Đồng không nghĩ tới Lục Chi Khiêm cũng mời Cố Minh Thành, từ trước đến nay cô không quan tâm tới những người kết giao với Lục Chi Khiêm.
Lúc đứng tiếp khách, Lục Chi Khiêm thấy Cố Minh Thành đến, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một tiếng: “Đã tới, Cố tổng, tôi cùng vợ tôi chờ ngài đã lâu. Lần này đại nạn không chết, ít nhiều nhờ vợ tôi chăm sóc cực nhọc ngày đêm không màng nghỉ ngơi, lần này tụ tập cũng hơn phân nửa để cảm tạ ân nghĩa của cô ấy.”
Khương Thục Đồng hơi cúi đầu, chậm rãi ngước mắt chạm phải ánh mắt Cố Minh Thành: “Cố tổng, cảm ơn ngài có thể tới tham dự buổi tụ tập nhỏ của vợ chồng tôi.”
Cố Minh Thành lập tức cầm bàn tay mềm mại của Khương Thục Đồng, dùng giọng nói lạnh băng như dòng nước đóng băng nói: “Khương thiểu thư hôm nay thật xinh đẹp!”
Khương Thục Đồng đáp lại: “Cảm ơn Cố Tổng!”
Có điều, xưng hô “Khương tiểu thư” vẫn khiến Lục Chi Khiêm đau đớn.
Cố Minh Thành ngồi xuống.
Hôm nay mở màn buổi khiêu vũ đương nhiên là Lục Chi Khiêm cùng Khương Thục Đòng nhảy, hai người ở giữa sàn nhẹ nhàng khiêu vũ, anh cười nói với Khương Thục Đồng: “Biết vì sao hôm nay anh lại tổ chức yến hội không?”
“Đương nhiên. Diễn ân ái.” Còn có một câu Khương Thục Đồng không nói ra, “ở trước mặt người kia.”
Lục Chi Khiêm đã tự tay xóa sạch đứa nhỏ, hiện tại muốn đuổi tận giết tuyệt, ở trước mặt người kia ân ân ái ái khiến Cố Minh Thành phải rời xa Khương Thục Đồng, hơn nữa Lục Chi Khiêm còn mời Khương Vũ Vi, vì mục đích gì hiển nhiên là giống mục đích anh giới thiệu Khương Vũ Vi cho Cố Minh Thành.
Từ khi biết Cố Minh Thành tồn tại, cả con người Lục Chi Khiêm đều thay đổi.
Lúc Khương Thục Đồng cùng Lục Chi Khiêm khiêu vũ, Khương Vũ Vi cũng mời Cố Minh Thành, Cố Minh Thành không cự tuyệt, hai người luôn cười nói vui vẻ, Khương Vũ Vi còn ghé đầu vào cổ Cố Minh Thành…
Khương Thục Đồng vẫn luôn hiếu kỳ bọn họ cười nói chuyện gì.
Bởi vì lúc Cố Minh Thành rời đi, Khương Thục Đồng phát biện ánh mắt Cố Minh Thành đã thay đổi, ánh mắt anh nhìn Lục Chi Khiêm lạnh băng hàn ý, cái loại hàn ý này khiến Khương Thục Đồng rùng mình.
Cho nên, khi yến hội kết thúc Khương Thục Đồng liền sốt ruột đi dò hỏi Khương Vũ Vi đã nói gì cùng Cố Minh Thành.
“Không có gì cả, chỉ nói chuyện anh rể ép chị đi bỏ đứa bé. Chuyện này là chuyện riêng của vợ chồng chị, em nói với Cố tổng chị sẽ không tức giận chứ?” Khương Vũ Vi cười cười với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng nhíu mày lại, Khương Vũ Vi vẫn luôn cho rằng cô mang thai đứa con của Lục Chi Khiêm, cô ấy căn bản không biết khúc mắc trong chuyện này, cũng căn bản không biết đứa bé này là của Cố Minh Thành.
Hiện tại Cố Minh Thành đã biết con của anh ta bị Lục Chi Khiêm ép bỏ, anh ta sẽ đối xử với Lục Chi Khiêm như thế nào?
Khương Thục Đồng mơ hồ cảm thấy sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ.
Quả nhiên, ngày hôm sau, khi Khương Thục Đồng đi làm về liền thấy đèn trong nhà đều tắt, cô cho rằng trong nhà không có ai.
Đến khi mở cửa cô mới nghe thấy tiếng nói từ phòng khách truyền đến: “Đã về rồi?”
Giọng này giống như tuổi xế chiều, ủ rũ cụp đuôi không có bất cứ sức sống nào.
Khương Thục Đồng bật đèn, hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
“Công ty như đang đảo lộn tất cả, tiền hàng nợ trước kia hôm nay mọi chú nợ đều tới đòi, đại khái khoảng một trăm triệu, mọi tiền của anh đều đem quay vòng vốn giờ biết lấy đâu ra tiền? Hơn nữa sắp tới ký kết mấy hạng mục, hiện tại đều cần dùng đến tiền cả. Có nghĩa là, chẳng những anh không có tiền vốn mà lợi nhuận muốn có được cũng như đá ném xuống sông.” Lục Chi Khiêm một chân gác một chân buông, khói thuốc nồng đầm che hơn nửa khuôn mặt anh.
Khươcng Thục Đồng lắp bắp kinh hãi, thủ đoạn ủa Cố Minh Thành quả nhiên lợi hại. Hôm qua mới biết Lục Chi Khiêm giết chết con của anh ta hôm nay liền đã trở tay đánh trả đẹp đẽ như vậy, thật sự tàn nhẫn khiến Lục Chi Khiêm không thể chống cự.
Khương Thục Đồng cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy Lục Chi Khiêm tất phải phá sản, nhưng cô không muốn quản, vốn dĩ là Lục Chi Khiêm cưỡng đoạt đi đứa con của cô, cô cũng hận tới ngứa răng.
Nhưng Lục Chi Khiêm không biết đây là Cố Minh Thành làm, nhưng chuyện có lẽ không giấu lâu được.
Khương Thục Đồng có chút hoài nghi, vì một đứa trẻ, có lẽ cũng không phải là đứa con anh ta muốn mà Cố Minh Thành sẽ làm ra chuyện động tĩnh đáng sợ như vậy sao?
Nhưng cô không nghĩ tới cha cô sẽ đến cầu xin cô, cha cô gọi cô về nhà gấp. Bởi vì 70% tài sản của cha cô đều ở công ty của Lục Chi Khiêm, bởi vì cha cô biết mình không phải Kinh Thương Liêu, không bằng dùng tiền đem đi đầu tư để người khác kiếm tiền chia cho ông hoa hồng, nhưng hiện tại mấy trăm vạn đều coi như ném đá trên sông.
Người cha cao một mét tám lập tức quỳ gối trước mặt Khương Thục Đồng, nước mắt chảy dài: “Đồng Đồng, con đi cầu xin Cố Minh Thành, con với anh ta quan hệ không phải rất tốt sao? Anh ta nhiều tiền của như vậy, tài sản của Lục Chi Khiêm căn bản chỉ bằng ngón tay của anh ta, con cố gắng nhờ anh ta nghĩ biện pháp.”
Lúc này cha cô còn không biết người khiến Lục Chi Khiêm chao đảo như vậy là chính Cố Minh Thành. Khương Thục Đồng cười khổ, hiện tại biết đi cầu người ta như nào? Lúc trước không phải còn khiến cô cùng Lục Chi Khiêm làm trò uống rượu giao bôi trước mặt anh ta sao?
Bởi vì lần uống rượu giao bôi đó khiến Cố Minh Thành đã làm gì với cô, chỉ sợ chẳng có ai biết.
“Con không đi!” Khương Thục Đồng không nghĩ tới cầu xin Cố Minh Thành, lần trước đã bởi vì chuyện của công ty Lục Chi Khiêm cô đã đi cầu Cố Minh Thành một lần.
Khương Lịch Niên đột nhiên đứng lên, nói: “Được, con không đi cầu thì chờ ba của con phá sản. Dù sao phần lớn tiền của ba đều đầu tư ở công ty Lục Chi Khiêm, ba trúng gió hay nhảy lầu về sau cũng không cần con lo…”
Khương Thục Đồng khó thở, kêu một tiếng: “Ba…”
Cô thật sự bị ép tới bực bội, dậm chân nói: “Con còn có thể đi cầu xin anh ta sao?”
Nước mắt đều đã ở hốc mắt cô.
Người khác đều cậy cha, còn cha cô lại cậy con gái. Nếu lần trước không phải cha cô khiến cô cùng Lục Chi Khiêm uống rượu giao bôi sẽ không có chuyện Cố Minh Thành tức giận, cô cũng sẽ không mang đứa con kia, càng không bị Lục Chi Khiêm ép bỏ.
Khương Thục Đồng cảm thấy cha cô là tự làm bậy, khiến cho con gái của ông chịu nhiều đau khổ như vậy.
Nhưng Khương Thục Đồng cảm thấy lần này không thể táo bạo trắng trợn mà cầu xin như lần trước, vốn dĩ cầu đã không phải cam tâm tình nguyện, hơn nữa chuyện này là do Cố Minh Thành làm ra.
Cô cảm thấy vẫn là từng bước mà tác động lên Cố Minh Thành.
Đi làm. Thầy Đại có một bản vẽ cần đưa tới Cố Minh Thành, xưa nay chuyện này sẽ có một thực tập sinh làm nhưng lần này Khương Thục Đồng chủ động nhận nhiệm vụ, đi tới văn phòng của Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng gõ cửa, Cố Minh Thành vốn đang viết gì đó, nói một tiếng: “Mời vào.”
Khương Thục Đầu đẩy cửa vào, anh vẫn cúi đầu viết thuận miệng nói: “Đưa bản vẽ đặt lên giá vẽ.”
Ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Thục Đồng anh không khỏi tò mò.
“Sao lại là em?” Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng đang đi tới nhịn không được hỏi.
Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành còn hận vì chuyện của đứa con, phải khiến Cố Minh Thành tiếp thu cô mới có thể khiến anh bỏ trả thù Lục Chi Khiêm được, như vậy cha cô mới có thể đảm bảo.
Khương Thục Đồng cười cười, cô cười tươi như bầu trời tháng tư tươi đẹp, trong sáng động lòng người: “Sao lại không thể là em?”