[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai
Chương 442 : Chương 442
Ngày đăng: 20:09 26/03/20
Chương 433
Lúc Miêu Doanh Cửu xuống xe ở Hải Thành, bởi vì lúc ở trên đường cao tốc bên ngoài Hải Thành mưa càng lúc càng lớn, tài xế hỏi có ai ra đón Miêu tiểu thư không, xem ra, không thể lái xe vào Hải Thành được.
“Có. Anh ấy nói sẽ đến đón tôi!” Miêu Doanh Cửu và tài xế đang đợi trên đường cao tốc, nếu không phải cần gạt nước đang hoạt động liên tục, căn bản là không thể nhìn thấy gì ở bên ngoài được, mưa vô cùng lớn, thật sự có chút kinh tâm động phách.
Lúc này Cố Vi Hằng thật sự đang họp, là một cuộc họp rất quan trọng, anh quả thực không bỏ đi được, rất nhiều cổ đông đến từ khắp nơi trên cả nước có mặt ở đây, hơn nữa còn liên quan tới vốn đầu tư.
Tin nhắn của Miêu Doanh Cửu, anh đã nhận được, anh đưa chìa khóa trang viên Sơn Thủy cho tài xế, bảo tài xế đi đưa Miêu Doanh Cửu về nhà, gần đây bố mẹ không có ở biệt thự, trong nhà trống vắng, anh cũng không muốn về.
“Chủ tịch, ở ngoài không lái xe được!” Tài xế ngập ngừng nói.
“Anh là đồ ngốc sao? Không lái xe được anh không biết ngồi xe bus sao?
“Sao Miêu tiểu thư đi xe bus được ạ?”
“Nếu không thì anh để cô ấy đi bộ sao?” Cố Vi Hằng nhìn bộ dạng lúng túng của tài xế, bực tức nói.
Muốn tức điên.
Tài xế vẫn đang do dự.
“Xin lỗi các vị, hôm nay tôi đã mời chủ tịch tập đoàn tài chính AKK từ Mỹ về, tham gia vào dự án của công ty chúng ta, nhưng bây giờ cô ấy không đến được, tôi phải đi đón cô ấy một chuyến!” Cố Vi Hằng ngoài cười trong không cười nói với những người tham dự cuộc họp.
Mọi người đều thì thầm to nhỏ, AKK là một tập đoàn không nhỏ, nếu có thể hợp tác với tập đoàn Minh Thành, thì có lẽ đầu tư của bọn họ sẽ không sai.
Mọi người đều nhao nhao nói thời tiết hôm nay không tốt, nếu chủ tịch tập đoàn AKK đã đến đây, có nghĩa là người ta rất có thành ý, cho dù hôm nay không họp được, bọn họ cũng không oán trách, bảo Cố Vi Hằng mau đi tiếp đón.
Cố Vi Hằng ngồi trên xe bus, tài xế thật sự không có nói dối, thật sự không thể lái xe, tiến một bước cũng khó.
Nhưng muốn đến đường cao tốc, còn phải đổi một xe nữa, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng ngồi xe bus, đến đường cao tốc, anh xuống xe, Miêu Doanh Cửu đã nói biển số xe cho anh.
Miêu Doanh Cửu ở trong xe, không nhìn thấy người.
Anh gõ lên tấm kính, Miêu Doanh Cửu vô cùng kinh hỉ.
Miêu Doanh Cửu còn cho rằng người ta sẽ không qua được khảo nghiệm này.
Cô liền đi ra khỏi xe, ôm lấy Cố Vi Hằng, cảm giác đi qua ải thứ ba, tình cảm của hai người đã tăng lên không ít.
“Em là đồ ngốc sao? Không biết đem theo dù sao?” Cố Vi Hằng trách cô.
Tại sao hôm nay bên cạnh anh lại có nhiều người ngốc như vậy chứ?
“Còn không phải do mị lực của nhị bảo bối anh quá lớn sao? Em quên mất, chỉ mang theo một vali, bên trong có vài bộ quần áo.” Miêu Doanh Cửu ôm lấy cổ Cố Vi Hằng.
Bây giờ cô gọi Cố Vi Hằng là “nhị bảo bối”, anh cũng không còn phản ứng mạnh nữa, có lẽ đã quen rồi.
Cố Vi Hằng đi cảm ơn tài xế, tay cầm dù ôm lấy vai Miêu Doanh Cửu che gần hết cho cô, tay còn lại xách vali đi về phía xe bus.
Cố Vi Hằng không có tiền lẻ, lúc đi đã đưa cho người ta 100 đồng, họ không có tiền trả lại cho anh, nên anh đã bảo không cần.
Lúc về, anh cũng không có tiền lẻ, nên cũng không cần người ta thối lại, đi đi về về, ngồi xe bus hết 200 đồng.
Trên xe không có ai, mưa lớn như thế, mọi người đều không ra ngoài.
Miêu Doanh Cửu ngồi ghế trong, Cố Vi Hằng ngồi bên cạnh cô.
Miêu Doanh Cửu như một cô bé, duỗi chân, nhìn ra bên ngoài hầu như mặt đất đều lênh láng nước, biển quảng cáo nổi lên bồng bềnh.
“Em sống 25 năm, đây là lần đầu tiên đi xe bus, anh thì sao?” Cô của bây giờ, không phải là chủ tịch gì cả, chỉ là một cô bé 25 tuổi mà thôi.
“Năm nay em 25 tuổi?” Anh hỏi.
Miêu Doanh Cửu kinh ngạc quay đầu lại, “Đúng vậy, em nhỏ hơn anh một tuổi, anh không biết em bao nhiêu tuổi sao? Thật vô tâm.”
“Vậy em cứ xem như anh là người đàn ông thô lỗ đi!” Cố Vi Hằng nói.
Miêu Doanh Cửu cũng không quan tâm những chuyện đó, cô tiếp tục hỏi Cố Vi Hằng, “Anh thì sao? Lúc trước ngồi xe bus bao giờ chưa?”
“Rồi.”
“Lúc nào?”
“Lúc đi đón em!”
Miêu Doanh ngây ra một lúc, sau đó, cười vui vẻ vỗ vai Cố Vi Hằng.
Đùa thôi mà cũng có thể nghiêm chỉnh như vậy.
Lúc Miêu Doanh Cửu cười vui vẻ cũng rất động lòng người, hai mắt cô sáng lấp lánh, dường như chứa tất cả ánh sáng trên thế gian này.
Cố Vi Hằng bị cô làm cho rung động, anh cảm thấy nếu cứ ngồi xe bus đi khắp nơi với cô như vậy cũng rất tốt.
Trang viên Sơn Thủy là khu nhà giàu, khoảng cách đến trạm xe bus cũng rất xa, Cố Vi Hằng cầm dù, xách hành lí của cô, hai người đi lên lầu, Miêu Doanh Cửu vẫn luôn ôm lấy cánh tay anh, cả người đều bám lên người Cố Vi Hằng.
Ở trên người cô, Cố Vi Hằng tìm được cảm giác thành tựu.
Nhà của Cố Vi Hằng rất lớn, khoảng 300 mét vuông, màu sắc chủ đạo là màu lạnh, bình thường chỉ có anh một mình ở đây, nơi này chưa bao giờ có phụ nữ đến, lúc trước anh toàn là ra ngoài tìm phụ nữ, trước này đều không đem phụ nữ về nhà mình, cho nên, Miêu Doanh Cửu là người phụ nữ đầu tiên đến đây.
Sau khi về nhà, Cố Vi Hằng bảo Miêu Doanh Cửu đi tắm trước.
Bởi vì trời mưa khiến cả người Miêu Doanh Cửu nhếch nhác, sau khi tắm xong, Miêu Doanh Cửu nhìn thấy có trên giá treo đồ có một chiếc áo sơmi màu đen, nên cô mượn mặc, không phải nói phụ nữ mặc sơmi của đàn ông, sẽ rất gợi cảm sao?
Lúc đi ra, cô cầm khăn tắm lau tóc, đôi chân vừa dài vừa thon.
Cố Vi Hằng đã thay áo thun, đang lười biếng nằm trên sôfa, nhìn mưa bên ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng bước chân Miêu Doanh Cửu đi ra, anh ngoái đầu nhìn cô đánh giá, sau một khắc ấy, chầm chậm mở miệng, “Cho nên, Miêu tiểu thư không chê đường xa, từ Mỹ chạy đến Trung Quốc, là để câu dẫn tôi sao?”