[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai
Chương 466 : Chương 466
Ngày đăng: 20:09 26/03/20
Chương 457
Đêm nay, dì giúp việc đã làm rất nhiều món, Miêu Doanh Cửu xưa nay cũng không kén ăn, đang ăn rất vui vẻ.
Trên bàn ăn, trái lại là Cố Minh Thành và Miêu Doanh Cửu trò chuyện nhiều hơn, nói về những vấn đề trên kinh doanh, vấn đề đầu tư, Cố Minh Thành phát hiện, Miêu Doanh Cửu bàn về những chuyện này, vô cùng có đạo lý, nói rất đúng đắn.
Cố Vi Hằng không có nói nhiều, cũng không biểu hiện rất vui mừng, không vì Miêu Doanh Cửu từ Mỹ quay về mà cảm thấy vui mừng.
Trong lòng Miêu Doanh Cửu có chút thấp thỏm.
Buổi tối đi ngủ, cô ta và Cố Vi Hằng chia nhau ra ngủ, đây càng khiến cho cô ta thấy thấp thỏm, không phải đã là bạn gái rồi sao, không phải đã từng ngủ chung rồi sao, vì sao vẫn- -
Giờ đây Miêu Doanh Đông, đang ngồi trong phòng làm việc bên Mỹ, lưng dựa vào bàn làm việc, đang xem tư liệu của Akk, đều làm về đầu tư mạo hiểm, chẳng qua chỉ một thời gian mà thôi.
Bộ dạng anh ta dựa vào bàn làm việc đặc biệt đẹp trai.
Ai biết được anh ta phải thay tiểu Cửu thu dọn bãi chiến trường này chứ.
Chẳng lẽ vì nước mắt của người đàn ông đó sao?
Đúng là không thể hiểu nổi, cuối cùng Cố Vi Hằng có sức hấp dẫn gì chứ, khiến cho anh ta bỏ đi lời thề vạch rõ giới hạn với công ty Akk, từ đầu quay về đây.
Nước mắt rất đáng sợ, nước mắt của đàn ông càng đám sợ hơn.
Anh ta lại là người trời sinh mềm lòng.
Sáng mai khi ăn sáng, Cố Vi Hằng nói anh ta phải đi công tác.
“Tiểu Cửu mới đến đây, thì con đi công tác sao? Dẫn theo tiểu Cửu đi công tác sao?” Khương Thục Đồng hỏi.
“Không có dẫn theo! Đi khảo sát.” Cố Vi Hằng quả quyết trả lời.
Miêu Doanh Cửu dừng lại đôi đủa đang ăn, sao cô ta cảm thấy giống như Cố Vi Hằng chẳng thèm để ý cô ta, giống như đang trừng phạt cô ta.
“Không sao đâu, dù sao con đã làm việc lâu như vậy, cũng mệt mõi rồi, nghỉ ngơi trong nhà cũng tốt đó.” Miêu Doanh Cửu tự nói, cô ta quay đầu qua nhìn sang Cố Vi Hằng.
Thì cô ta không hiểu được, Cố Vi Hằng đi công tác, dẫn theo cô ta có gì sao?
Chẳng lẽ câu nói bạn gái này chỉ là nói với cha mẹ của anh ta thôi sao? Chỉ là đang cho anh ta một sự trả lời thôi sao?
Trái tim của Cố Vi Hằng, như cây kim dưới đáy biển vậy.
Cố Vi Hằng ăn sáng xong, thì tài xế chở anh ta đến sân bay, trong lòng Miêu Doanh Cửu vạn phần thất vọng.
Khương Thục Đồng quay về phòng ngủ của bản thân, gọi điện thoại cho Cố Vi Hằng, “Lão nhị, mẹ biết con đang giận về chuyện Miêu gia thử thách con, hiện nay hai đứa đã làm lành với nhau, con còn đang tính toán gì chứ? Con bỏ tiểu Cửu ở nhà một mình, là cách làm của người đàn ông sao?”
“Con tự biết chừng mực!” Cố Vi Hằng nói.
Miêu Doanh Cửu nhớ lại khi Cố Vi Hằng quay về từ New York, có nhờ cô ta mua mấy chiếc áo cho anh ta, để tiện khi anh ta qua đó được mặc, nhưng mà cô ta thực sự quá bận rộn, rõ ràng cũng không có thời gian dạo phố, hiện nay, cô ta có thời gian rồi, đã mua cho Cố Vi Hằng mấy chiếc áo.
Khương Thục Đồng nhìn thấy vậy, thấy rất yên tâm.
Có thể Khương Thục Đồng tiếp xúc ít hơn với Đỗ Nhược, không thấy qua bộ dạng cô ta mua áo cho lão đại, nhưng mà nhìn thấy tiểu Cửu mua áo cho lão nhị, trong ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, và bộ dạng chịu sự uất ức không nói ra một lời, thì bà ta nhớ lại bản thân mình của năm xưa.
Lão nhị xấu xa quá đi.
Những quần áo Miêu Doanh Cửu mua cho Cố Vi Hằng, có áo tshirt mặc trong nhà, có áo sơ mi mặc ra ngoài đường, còn có quần tây.
Size của Cố Vi Hằng, cô ta nhìn là biết được, đúng chuẩn size eo, ánh mắt của cô ta rất chuẩn, đo size vô cùng chính xác.
Sau khi Cố Vi Hằng đi công tác, cũng không gửi tin wechat cho cô ta, trái lại là cô ta luôn hỏi anh ta, đến đâu rồi, khi nào mới quay về?
Những năm qua, lần đầu tiên Miêu Doanh Cửu trải nghiệm được tâm trạng của phụ nữ bé nhỏ, lần đầu tiên rời khỏi công ty lâu như vậy.
Miêu Doanh Đông gửi tin wechat cho cô ta, muốn cô ta nhanh chóng quay về, anh ta nói công ty của anh ta có việc.
Hiện nay Miêu Doanh Cửu đã xin chìa khoá nhà của Cố Vi Hằng với Khương Thục Đồng, mang quần áo mua cho anh ta để trong nhà anh ta, giặt sạch, phơi khô, một mình ở lại trong nhà của Cố Vi Hằng.
Hiện nay cả ngày cô ta luôn nhàn nhã, xem lại những tấm hình của Cố Vi Hằng, nhìn vào hình ảnh khi anh ta ở Harvard, hiểu được anh ta trong quá khứ và anh ta ở hiện nay.
Giống như anh ta thức dậy trễ, Miêu Doanh Cửu đã mua đầy thức ăn để vào tủ lạnh của anh ta, lỡ khi anh ta sáng dậy không chịu ăn sáng.
Quét dọn sạch sẽ nhà của anh ta, nếu như anh ta còn không quay về, thì cô ta phải quay về Mỹ đó!
Một mình ở lại trong nhà của anh ta, cảm nhận tâm trạng của anh ta, ban đêm, cô ta có khi sẽ đứng ngoài ban công mà Cố Vi Hằng từng đứng, nhìn vào những ánh đèn nhấp nháy trong Hải Thành.
Thật là một mình cô độc muốn chết.
Cô ta đã đặt vé máy bay vào sáng mai!
Đêm nay cô ta đã ngủ, Cố Vi Hằng đã quay về.
Anh ta biết cô ta đã ở lại nhà của anh ta, Khương Thục Đồng nói với anh ta rồi.
Anh ta nhìn thấy trong nhà rất sạch sẽ không có bụi bẩn, sắp xếp gọn gàng, anh ta nhìn vào trong tủ áo, cô ta mua quần áo mới cho anh ta, không cần hỏi, chắc chắn mặc vừa, trong tủ lạnh nhét đầy thức ăn.
Cô ta ngủ trên giường của anh ta, một chiếc giường lớn, một người phụ nữ bé nhỏ nằm ngủ trên đó.
Cố Vi Hằng cúi người xuống, dùng sức hôn vào cô ta.
Miêu Doanh Cửu tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Vi Hằng quay về, mơ mơ màng màng nói, “Anh quay về rồi sao?”
“Thể nghiệm được chưa?” Anh ta hỏi.
“Điều gì chứ?” Miêu Doanh Cửu không hiểu.