[Dịch] Yêu Em Không Hề Phai

Chương 97 : Chương 97

Ngày đăng: 20:03 26/03/20

Chương 88: Anh ta bệnh đến thế kia, cô thì cười vui như vậy Bởi vậy, anh phải thường xuyên tìm người xoa bóp. Tốt nhất là mỗi ngày đi làm về đều xoa bóp, như vậy mới có thể làm giảm áp lực trên vai phải anh, đây là một triệu chứng thường gặp của dân văn phòng. " " Tìm không được người! "Cố Minh Thành hình như đang cố ý chống đối Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng cũng hiểu trong lòng anh ta nghĩ gì, giàu có như vậy sao mà không tìm được người? Dù sao cô ấy cũng phải về Thượng Hải, không thể hầu hạ anh ta mãi được. " À, đúng rồi, tôi thấy Cố Tổng ngày nào cũng tập thể dục, thực ra tập thể dục cũng có thể làm giảm áp lực, nếu không thể xoa bóp mỗi ngày, thì tập thể dục cũng là một lựa chọn tuyệt vời. "Khương Thục Đồng chuyển đề tài rất nhanh. Cố Minh Thành rốt cuộc nghĩ thế nào? Lúc thì đả kích Khương Thục Đồng, lúc thì đối xử tốt với cô ấy. Anh ta đang cố ý bắt Khương Thục Đồng nói ra những lời hầu hạ anh ta mỗi ngày, nhưng điều này rõ ràng là không thể nào. " À, đúng rồi, Cố Tổng, lần này tôi đến là có một mục đích. "Khương Thục Đồng ấn một cái rõ mạnh vào vai anh ta. " Nói. " Công ty bất động sản nói phí VIP năm nay của anh vẫn chưa đóng, cũng không liên lạc được với anh, nhờ em liên hệ giúp, em biết anh bệnh nên đến đây. Nếu anh không đóng, nhà của em chắc không thuê được nữa." Khương Thục Đồng có một chút trách móc, để anh ta biết, mỗi hành động của anh ta đều liên quan đến sự nghiệp to lớn của cô. "Vì việc này mà đến tìm tôi sao?" Cố Minh Thành lại hỏi. Khương Thục Đồng suy nghĩ một lúc, "Ừ" một tiếng. "Tôi biết rồi." Cố Minh Thành trả lời một câu lạnh lùng. Tặng đồ cho Từ Mậu Thận một cách ân cần, mỗi lần đến tìm anh ta, nếu không là mượn tiền thì là vòi nhà, chưa từng có chút nào gọi là chu đáo. Khương Thục Đồng nói, lần này đến Hải Thành thời gian gấp rút, tối nay lại phải về Thượng Hải, phải kiểm kê hàng tồn kho, bước đầu khởi nghiệp, một chút cũng không được sơ sẩy, nếu mệnh lệnh đã truyền ra như vậy, Khương Thục Đồng cho rằng nhiệm vụ của bản thân cũng hoàn thành rồi, nói "Cố Tổng, lúc em đến, đã đặt vé máy bay chiều về rồi, nếu như việc đóng tiền anh đã biết rồi, em tin anh sẽ đi đóng sớm thôi, em về trước đây." Nói xong, Khương Thục Đồng không chút lưu luyến đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp được Từ Mậu Thận bước vào, cô chào một cách khách sáo, "Từ Tổng!" "Phải đi rồi à?" Khương Thục Đồng gật gật đầu, sau đó chạy thẳng đến cửa thang máy. "Cũng không tệ chứ, cô ấy cũng đã đến rồi." Từ Mậu Thận bước vào phòng bệnh của Cố Minh Thành, nói một câu như vậy. Cố Minh Thành nghe được hàm ý trong câu nói đó, cái gì mà cô ấy "cũng đã" đến rồi, hỏi một câu, "Anh kêu cô ta đến à?" "Ừ, đúng lúc tài sản của cô ta cũng gặp chút vấn đề, thêm vào một chút dọa nạt và dụ dỗ từ tôi, không có anh thì cô ta không giải quyết được, thế là cô ta phải đến. Lần đến Thượng Hải này quả là xứng đáng rồi!" Từ Mậu Thận vừa nói vừa cười. Cố Minh Thành mặt đầy cau có. Hay cho cái gọi là "dọa nạt và dụ dỗ". Bệnh của Cố Minh Thành vẫn chưa khỏi, Khương Thục Đồng đã về Thượng Hải rồi, giống như chỉ cần lấy được tiền, thì Cố Minh Thành con người này chỉ là một người không hề liên can tới cô ta, cứ mặc cho anh ta tự sinh tự diệt. Gọi điện cho thư kí, dặn chuyển cho phía Thượng Hải 100 ngàn. Tựa vào đầu giường, rảnh rỗi không gì làm, anh ta lướt điện thoại, trước đây lúc làm việc một tí thời gian cũng không có, bây giờ thì tốt rồi, anh ta trở thành một người rảnh rang, bắt đầu vào xem mạng xã hội. Anh ta rất ít xem mạng xã hội, không có thời gian, anh ta cũng không đăng bài, thỉnh thoảng chỉ đăng những tin tức về đầu tư chứng khoán, thông thường thì một năm anh ta chẳng đăng được bao nhiêu bài. Vô tình thoáng thấy Khương Vũ Vi đăng một đoạn, nội dung là thế này: Cô ấy đăng lên một bức ảnh trước, sau đó nói: Đặng Tổng, có thể cho tôi biết xem phim gì không? Cô ấy khóc đến như vậy? Bấm ra xem hình, là bài đăng của Đặng Hiển Vũ: Đến Thượng Hải nơi lâu ngày không đến, gặp người lâu ngày không gặp, cùng xem một bộ phim, cô ấy ở kế bên khóc thút tha thút thít, trong lòng tôi có chút xao xuyến. Không nói là đi xem cùng với ai, nhưng mà thấy ngày tháng, có thể là lúc Khương Vũ Vi đi công tác, Khương Thục Đồng và Khương Vũ Vi là chị em họ, người mời là ai, không cần nói, Cố Minh Thành cũng biết. Người lâu ngày không gặp – hơ hơ Lần đăng bài này, anh ta biết Khương Vũ Vi cố tình để anh ta nhìn thấy, nhưng mà, Đặng Hiển Vũ và Khương Thục Đồng đi xem phim, đây đã là sự thật, cũng giống như cô ta tặng đồ cho Từ Mậu Thận, cũng là sự thật, nhưng mà những điều này, Khương Vũ Vi vô tình để anh ta biết. Còn những việc mà anh không biết thì sao, cô ta đã làm biết bao nhiêu rồi? Anh ta ném điện thoại qua một bên, nổi giận một cách vô lí. * * * Khương Thục Đồng nhận được một tấm thiệp mời rất hoàng tráng, là của công ty bất động sản gửi đến, nói gần đây tổ chức một buổi tiệc cấp cao dành cho khách hàng VIP, mời chủ đầu tư hoặc khách thuê đến thăm dự. Nhân viên xem xong đều rất phấn khích, dẫu sao họ đều là những cô gái trẻ, đối với những dịp giao lưu tầm cỡ như thế này đều rất hào hứng tham gia, hơn nữa, có thể đi 3 người một lúc nữa. Khương Thục Đồng suy nghĩ một lúc, cảm thấy Cố Minh Thành chắc sẽ không đi đâu. Anh ta ở Hải Thành, hơn nữa là một người từng va chạm xã hội, không thể chỉ vì một buổi tiệc mà chạy đến Thượng Hải, ngoài ra, anh ta vừa bị viêm ruột thừa, càng không thể hồi phục nhanh như vậy, còn đến được sao. Nghĩ lại cũng là do anh ta đã đóng phí VIP 100 ngàn, nếu không người ta cũng không gửi tấm thiệp mời này, nghĩ đến đây, Khương Thục Đồng quyết định, nếu như anh ta không đi, vậy thì dĩ nhiên cô sẽ đi. Buổi tiệc bắt đầu vào 6 giờ tối nay. Những cô gái trẻ đi với nhau, tự nhiên sẽ đua nhau khoe sắc, Khương Thục Đồng trẻ trung, ắt không thể thua thiệt, cô mua một bộ lễ phục màu đen hở vai, cổ đeo một sợi dây chuyển mảnh mai, đều là cô ấy tự mua, bây giờ có tiền rồi, tự nhiên sẽ trở về với phong cách sang trọng của giới quí bà, chân mang đôi giày cao gót da bò màu xanh, phần gót mảnh cao vút. Khương Thục Đồng vốn đã thuộc tuýp người của những dịp như thế này, rất lâu không tham dự rồi, bây giờ đi, tự nhin sẽ có cảm giác như cá gặp nước. Tóc của cô ấy không buộc, chỉ xõa sau lưng, để che đi phần lưng sau lộ ra. Các chị em tụ tập trước cửa nhà hàng cao cấp của công ty bất động sản, mọi người đều nói, vẫn là Khương Thục Đồng biết ăn diện nhất, không hổ danh là sếp mà. Khương Thục Đồng cầm chiếc túi trên tay, cười cười, không nói chuyện, môi của cô ấy căng mọng, đã thoa một lớp son mỏng màu nhạt nhẹ nhàng, chưng diện vốn là sở trường của cô ấy. Ba người đi vào hội trường, tự nhiên sẽ rất thu hút ánh nhìn của các chàng trai trẻ. Có người mời Khương Thục Đồng ra nhảy, cô vui vẻ đồng ý, trong hội sảnh lớn rất nhiều người, nhưng mà, ngoại hình và phong cách của Khương Thục Đồng vẫn rất thu hút mọi người. Lúc Cố Minh Thành bước vào, buổi tiệc đã bắt đầu được nửa tiếng. Đưa mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy cô gái như cánh bướm lộng lẫy đó, đang đắm chìm trong điệu nhảy giữa sàn, nhảy cùng với một người đàn ông khác. Anh cười nhạt, thật không may, lần này lại bị anh bắt gặp. Khương Thục Đồng ngồi xuống, trò chuyện với các chị em về công việc, có bóng một người đàn ông bước đến trước mặt cô, cô đang cười rất hào hứng, cười lên trông rất đẹp. Các chị em bên cạnh nhìn thấy kế bên có người, còn là một đại soái ca, đều ngơ ngác nhìn Cố Minh Thành, quên cả nói chuyện. Khương Thục Đồng vẫn còn đang trò chuyện, khá là vui vẻ, anh ta bệnh đến thế kia, còn cô thì cười vui như vậy! "Khương tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bản không?" Giọng nói này, làm cô giật cả mình, đây chẳng phải là giọng của Cố Minh Thành sao? Cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Minh Thành trong bộ vest xám, đang đứng trước mặt cô. Anh ta từ đâu rơi xuống đây thế? Theo suy đoán, 100% là hôm nay anh ta sẽ không đến. Khương Thục Đồng nhìn anh, dáng vẻ ngơ ngác, rất kinh ngạc, vô thức thốt ra câu hỏi, "Sao anh lại đến rồi?" "Không ngờ tôi sẽ đến à?" Cố Minh Thành đã đưa tay ra, vòng qua eo của Khương Thục Đồng, hai người lướt đến giữa sàn nhảy. "Ừ, em tưởng anh còn đang bệnh." Khương Thục Đồng vừa nhảy vừa nói. Mép môi của Cố Minh Thành, nở ra một một nụ cười lạnh lùng, "Anh đang bệnh, nên em nhảy múa?" Khương Thục Đồng cau mày, cô không cảm thấy hai việc đó có liên quan gì với nhau, anh ta ở Hải Thành xa xôi, chẳng lẽ không cho phép cô nhảy sao? Hơn nữa, họ sớm đã chia tay nhau rồi, chẳng lẽ anh ta bệnh, thì cô phải cầu nguyện từ xa sao? Điều quan trọng là nó vô nghĩa mà. Nghĩ như vậy, Khương Thục Đồng lộ rõ thái độ không phục, nhưng cô không nói gì, dù sao con người này cũng vừa phục hồi sức khỏe, lỡ như làm anh ta đổ bệnh, cô quả thật đền không nổi. Cô cúi đầu, thái độ không phục của cô sớm đã lọt vào mắt của Cố Minh Thành. Cố Minh Thành nhắm nghiền mắt lại, đầu ngả về một bên, chịu đi xem phim cùng người đàn ông khác, chịu tặng quần áo, dao cạo râu cho Từ Mậu Thận, còn đi thăm anh ấy thì như là tạt ngang ghé vào, lại mang cả mục đích lấy tiền đến nữa. Người đàn bà này -- Người đàn bà này -- Cố Minh Thành không kiềm chế được sự manh động của mình, kéo Khương Thục Đồng về hướng cửa đi ra ngoài, lên chiếc Jeep của anh, Khương Thục Đồng mang giày cao gót, đi lại bất tiện, cả người bị Cố Minh Thành lôi vào ghế phụ lái. Khương Thục Đồng ngạc nhiên và hoảng loạn nhìn cảnh vật xung quanh, nói "Đi đâu?" Cố Minh Thành không nói gì, tập trung vào phía trước. Đến một khách sạn năm sao hào hoa tráng lệ, Cố Minh Thành dừng xe phía trước khách sạn, ném chìa khóa cho bảo vệ ở trước cửa, để bảo vệ đi đỗ xe, Cố Minh Thành kéo tay Khương Thục Đồng bước vào trong. Đến bây giờ, Khương Thục Đồng còn chưa biết đây là nơi nào, cả người co rút lại, rất bối rối. Nhưng xét cho cùng cô không phải là đối thủ của Cố Minh Thành. Cố Minh Thành dùng thẻ chìa khóa mở cửa, sau khi đóng cửa, không cắm thẻ điện vào đã dồn Khương Thục Đồng vào cửa, hôn một cách cuồng nhiệt. Hơi thở này, đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được. Sự mềm mại này, đã lâu lắm rồi anh không được chạm vào. Anh ta bây giờ, chỉ muốn đè cô xuống để giày vò. Khương Thục Đồng đá vào chân anh ta, vừa nói, "Cố Minh Thành, tôi và anh đã chia tay nhau rồi!" "Có ai nói chia tay rồi thì không thể chứ! Hả?" Từ cuối cùng của Cố Minh Thành mang một sự tức giận không chút hoài nghi, anh đã đẩy Khương Thục Đồng ngã xuống giường, phút chốc đã xé toạc áo cô từ phía sau. Người đàn bà nhỏ bé dưới cơ thể vẫn còn đang đánh anh. "Cố Minh Thành, anh bỏ tôi ra, tôi thấy anh thật dơ bẩn!" Đây là nguyên văn những gì mà anh ấy đã từng nói với cô ấy, nay cô lấy lại những lời đó trả lại cho anh. Nghe được câu nói này, hành động của Cố Minh Thành càng dữ dội hơn, Khương Thục Đồng ở trên giường, giãy giụa không ngừng. Tấm chăn drap trải giường của khách sạn năm sao, độ đàn hồi trước giờ đều rất tốt, giống như một đám mây ôm lấy hai con người.