Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 21 : Anh đang đợi em

Ngày đăng: 17:11 19/04/20


CHƯƠNG 21: ANH ĐANG ĐỢI EM



Vi Vi không nhớ rằng ai đã nói một câu thế này – Tiêu Nại đứng ở nơi

đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, không chỉ do tướng mạo bên

ngoài, mà còn do khí chất của chính anh.



Hiểu Linh thấy đúng là cuộc đời luôn tràn ngập những điều đáng kinh ngạc.



Ví như bây giờ, buổi tối trước hôm thi cấp sáu, cô bỗng dưng bị Vi Vi kéo đi mua quần áo.



Được thôi, tuy là do cô nói trước rằng, trước khi thi nên thả lỏng

tinh thần không cần đọc sách, nhưng Vi Vi cũng đừng phản ánh nhanh đến

thế, lập tức hai mắt sáng rực, lôi ngay cô ra những cửa hàng quần áo

quanh trường chứ…



Nhị Hỷ và Ty Ty cũng cảm thấy rất kỳ lạ.



Ăn cơm tối xong về phòng, Hiểu Linh và Vi Vi đều không có ở đó, sách

vở lại vẫn nằm trên bàn, rõ ràng là không phải đi tự học. Nhị Hỷ bỗng

thấy buồn chán, gửi tin nhắn hỏi Hiểu Linh đang ở đâu.



Hiểu Linh nhanh chóng trả lời – đang theo Vi Vi mua quần áo.



Nhị Hỷ bị chấn động dữ dội, hỏi rõ là cửa hàng nào, kéo Ty Ty đến đó

để tham quan. Chạy đến cửa hàng đó, mở cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Vi Vi bước ra từ phòng thay quần áo.



Nhị Hỷ và Ty Ty thoắt chốc đờ ra ở cửa.



Chưa từng nhìn thấy một Vi Vi rực rỡ nổi bật đến thế.



Mái tóc dài trước giờ vẫn được buộc lại nay đã xõa tung, dáng tóc uốn nhẹ tự nhiên, thả trên đôi vai trắng ngần. Mặc một bộ váy màu đỏ rượu

chát dài đến đầu gối, cổ chữ V xinh đẹp để lộ hõm cổ nhỏ nhắn. Chất liệu vải của váy rất mỏng, ôm sát lấy thân người lượn theo những đường cong

thân thể, vẽ ra một chiếc eo thon rất bắt mắt. Khẽ cử động một chút là

gấu váy dợn sóng, đôi chân dài dưới lớp váy quyến rũ đến nỗi người ta

không thể rời mắt đi được, chân mang một đôi cao gót pha lê mảnh mai,

khiến đôi bàn chân đáng yêu sinh động hẳn. Cả người toát lên một ánh hào quang sáng rực, dung nhan yêu kiều khó tả, khiến cửa hàng nhỏ xíu này

chợt lung linh hẳn lên.



Trong phòng phút chốc lặng phắc, Hiểu Linh ngẩn ngơ một lúc mới nhìn

thấy Nhị Hỷ và Ty Ty, lập tức nói giọng kiêu hãnh: “Thế nào, tớ giúp Vi

Vi chọn đấy, có mắt thẩm mỹ đó chứ.”



Có mắt thẩm mỹ, đúng là có mắt thẩm mỹ, Nhị Hỷ đang định tán dương

thì thấy Vi Vi đang đứng trước gương soi giở giọng oán trách: “Hiểu

Linh, cậu không thể giúp tớ chọn bộ nào ra dáng con gái nhà lành tí được à?”



Hiểu Linh: “…”



Nhị Hỷ: “…”



Ty Ty: “…”



Nhân viên cửa hàng thầm thổ huyết ing, chiếc váy này có chỗ nào mà

không con gái nhà lành đâu! Dáng người cô quá bốc lửa quá nhiều đường

cong thì liên quan gì đến chiếc váy trong sáng đáng yêu của nhà chúng

tôi chứ!



Sau một lúc im lặng, Hiểu Linh tỏ vẻ bất lực quay người đi tiếp tục

chọn quần áo, Nhị Hỷ bước vào cửa hàng hỏi Vi Vi: “Sao lại nghĩ đến

chuyện mua quần áo vậy?”



Vi Vi: “Vì tớ phát hiện ra quần áo mua năm ngoái lạc hậu quá rồi.”



Nhị Hỷ im bặt, chuyện này chẳng phải tớ đã nói với cậu từ lâu rồi sao, nhưng mấy hôm trước cậu còn mặc rất sung sướng nữa mà?



Ty Ty nói: “Vậy cậu cũng đâu cần hôm nay chui ra ngoài mua đồ đâu, ngày mai thi rồi.”



“Hic…” Vi Vi ú ớ, chuyện gặp mặt Nại Hà cô vẫn chưa muốn nói ra bây

giờ, thế là ậm ừ đáp: “Chuyện đó… tối mai tớ có cuộc hẹn phỏng vấn.”
Chẳng còn cách nào khác, đành phải tiếp tục tiến về phía Tiêu Nại

đang đứng thôi, nhưng vào đúng lúc này, Tiêu Nại lại như có linh cảm gì

đó bèn đưa mắt nhìn về phía cô.



Bước chân Vi Vi khựng lại, tầm nhìn đúng lúc chạm vào ánh mắt trong sáng của anh.



Vi Vi không nhớ rằng ai đã nói một câu thế này – Tiêu Nại đứng ở nơi

đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, không chỉ do tướng mạo bên

ngoài, mà còn do khí chất của chính anh.



Lúc này đúng là như thế, Tiêu Nại chỉ đứng lặng lẽ ở đó, nhưng không

khí thoáng chốc đã khác hẳn, phảng phất sự ưu nhã xa vời cách biệt với

trần thế.



Trong mơ màng, Vi Vi tưởng như cảnh này mình đã nhìn thấy rồi.



Gốc liễu gió nhẹ phớt qua.



Người con trai phóng khoáng ưu tú như trúc xanh.



Tư thế đợi chờ trầm tĩnh.



Nhìn thấy ở đâu nhỉ? Vi Vi mơ hồ nghĩ ngợi, lúng túng nhìn sang nơi khác, cúi đầu xuống, nhưng luôn cảm thấy…



Không nhịn được lại ngẩng lên.



Thế là, lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Tiêu Nại.



Anh vẫn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt trong vắt mà chuyên chú, gần như khiến Vi Vi có ảo giác rằng – anh đang đợi cô đến gần.



Nhưng sao lại thế được? Vi Vi không dám tự kiêu như thế.



Nhưng sao anh cứ nhìn cô hoài vậy? Chẳng lẽ Tiêu Đại Thần từng gặp

cô? Biết cô cũng là sinh viên khoa Công nghệ thông tin? Nên mới nhìn cô

thêm nữa?



Ừ, suy nghĩ này khá hợp lý, vậy… có cần đến chào hỏi anh không, dù gì cũng là sư huynh cùng một khoa mà.



Nhưng… có khi nào bị cho là cố tình bắt chuyện không? >o



Bước chân Vi Vi ngập ngừng hẳn, nhưng chầm chậm, chậm rãi, vẫn đến rất gần…



Rốt cuộc không có sức đề kháng với áp lực bị nhìn chăm chú một khoảng thời gian dài như vậy, chuẩn bị sẵn tâm lý bị hỏi lại “Bạn là ai?”, Vi

Vi dừng lại, lấy hết dũng khí chào hỏi: “Tiêu sư huynh, trùng hợp quá!”



Một giây.



Hai giây.



Ba giây.







Không lời đáp lại.



Vi Vi im lặng cúi đầu, trong lòng ngượng ngùng cực độ, nghĩ bụng sao

mình lại yếu thế, cứ bước thẳng qua là được rồi, chào hỏi cái gì cơ chứ, bây giờ bị đóng băng rồi đây này.



Hay là, lặng lẽ chuồn đi?



Vừa nghĩ lung tung như thế, Vi Vi không kiềm được bèn ngẩng đầu lên

nhìn anh, lại nhìn thấy Tiêu Nại khóe môi dần dần cong lên, đôi đồng tử

đen nhánh đang nhìn thẳng vào cô lại như ẩn giấu một nét cười phảng

phất.



Sau đó Vi Vi nghe thấy giọng nói của anh.



“Không trùng hợp.” Giọng nói rõ ràng ngắn gọn lướt qua bên tai cô, “Anh đang đợi em.”