Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 33 : Ngõ hẹp

Ngày đăng: 17:11 19/04/20


CHƯƠNG 33: NGÕ HẸP



Vi Vi như có linh cảm nên quay đầu lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại

đang bước về phía các cô. Ánh đèn đường của buổi chiều tà tỏa lên toàn

thân anh một màu lung linh huyền hoặc.



Thực ra sau này hồi tưởng lại, Vi Vi cũng cảm thấy câu nói của mình

thật kinh khủng, nhưng đã đi tác chiến đơn độc thì khí chất là rất quan

trọng. Về sau ư, Vi Vi viện cớ có việc, nhờ Tào Quang thay cô dạy cho

cậu nhóc ấy một tiết tiếng Anh cơ bản.



Lần này không cần giải thích gì thêm nữa, tất cả đều trong sáng như gương.



Vì chuyện này rất dễ đồn đại vang xa nên Vi Vi chẳng nói với ai, cả

đến đám bạn trong phòng cũng vậy. Chuyện đã qua lâu rồi, Vi Vi cũng sắp

quên lãng, kể tóm tắt lại với bạn cùng phòng, Hiểu Linh kinh ngạc kêu

lên: “Phim thần tượng, Tào Quang có phải có ý với cậu không, sao các cậu không tiến triển thêm nhỉ?”



“Trực giác thôi.” Vi Vi trầm tư: “Ủa, chẳng lẽ tớ biết sau này có người còn tốt hơn ư?”



Mọi người dần dần bị sét đánh.



Ty Ty hỏi: “Vậy Lương tài nữ sao cũng nói giúp cậu?”



Vi Vi cũng không dám chắc chắn lắm: “Người này, có phải là cằm rất

nhọn, thấp hơn tớ một chút, tóc dài xoăn đến tận thắt lưng không?”



Vi Vi miêu tả dựa vào chút ấn tượng hiếm hoi còn sót lại trong đầu.



Ty Ty gật đầu: “Đúng thế, chính là cô nàng.”



Vi Vi “ồ” lên một tiếng, vẻ mặt đăm chiêu thất thần.



Nhị Hỷ lắc lắc cô: “Đừng có giả vờ, nói mau, làm sao cậu quen biết cô ta?”



Vi Vi đáp: “Tớ… hình như giúp cô ấy trả giá thì phải.”



Bọn Nhị Hỷ toát lên vẻ mặt như bị nghẹn.



“Dạo trước tớ đi cửa hàng điện tử mua thẻ nhớ, thấy cô ấy cũng mua đồ trong cửa hàng đó, ông chủ thấy cô ấy không rành, thế là lấy hàng xài

rồi ra lừa, nhìn là biết ngay đồ cũ rồi, lại còn đòi giá đắt hơn năm

mươi tệ, tớ hình như đã từng thấy cô ấy trong trường, biết rằng là bạn

học cùng trường nên tất nhiên không thể để bạn mình bị lừa.”



“Cho nên cậu đã giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha?”



Vi Vi gật gật đầu, đắc ý nói: “Cuối cùng hai bọn tớ cũng mua được giá gốc.”


Năm sáu giờ là giờ cao điểm nhất của thành phố B, xe chạy hết một

tiếng đồng hồ mới đến được nhà hàng mà Nhị Hỷ nói, vì xung quanh không

có chỗ đậu xe nên Tiêu Nại đưa các cô đến cửa nhà hàng rồi tự mình lái

xe đi tìm chỗ dừng.



Vừa xuống xe, Nhị Hỷ đã ngó dáo dác tứ phía, sau đó ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, kêu nho nhỏ: “Woa, bọn họ đến thật kìa.”



Hiểu Linh cũng tỏ vẻ hứng chí: “Ngất, thật à, chúng ta không phí tiền rồi.”



Vi Vi nghi ngờ nhìn các bạn mình, Nhị Hỷ kéo tay cô, thì thầm: “Vi

Vi, nhìn vào bên trong kìa, vị trí bàn gần cửa sổ góc phía Tây ấy.”



Vi Vi nhìn theo hướng chỉ của bạn, bất ngờ nhìn thấy mấy người có vẻ

quen quen, hình như là Mạnh Dật Nhiên? Cô ta đang ngồi với mấy cô gái

trang điểm tinh tế khác nữa.



Nhị Hỷ thì thào: “Ngồi kế bên Mạnh Dật Nhiên là Ái Hương Nại Nhi.”



Vi Vi sững sờ nhìn cô gái đó, người ngồi trong rõ ràng cũng chú ý đến chỗ cô đứng, cũng đang nhìn về phía này, vẻ mặt có phần khó đoán.



Vi Vi nhìn vẻ mặt của đám bạn mình, tất cả đều đã có lời giải thích.



Thảo nào bắt cô phải trang điểm cho thật đẹp.



Thảo nào phải đòi cho được đến nhà hàng này.



Thì ra là thế.



Vi Vi cố nén giọng hỏi: “Sao các cậu biết họ cũng đến đây ăn?”



Nhị Hỷ cười ranh mãnh: “Thực ra tớ cũng không dám chắc, khi blog của

cô ta chưa bị hack thì tớ cũng ghé thăm đó rồi, thấy cô ta nói nhà hàng

này hôm nay khai trương, tớ liền nghĩ không chừng cô ta sẽ tới, nên thử

xem thế nào.”



Vi Vi bó tay: “Cậu muốn làm gì?”



“Xì, chẳng cần phải làm gì cả, chúng ta đã thắng rồi có biết chưa?”

Nhị Hỷ rất đắc ý nhìn về phía bên kia đường, gương mặt lộ ra nét cười

gian tà.



Vi Vi như có linh cảm nên quay đầu lại, phía bên kia đường, Tiêu Nại

đang bước về phía các cô. Ánh đèn đường của buổi chiều tà tỏa lên toàn

thân anh một màu lung linh huyền hoặc.