Yêu Giả Vi Vương
Chương 513 : Thảo Đằng phân thân diễn hóa
Ngày đăng: 18:28 20/04/20
Hai canh giờ sau, mấy trăm con thi thú đã bị cắn nuốt xong!Nếu như không phải Phá Hài tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không thể tin được. Trừ phi võ giả cường đại, bằng không khó có thể giết chết được thi thú. Bởi vì thi thú không giết chết được. Tứ chi bị hủy diệt cũng có thể chậm rãi mọc ra.Muốn giết chết thi thú chỉ có hai biện pháp. Biện pháp thứ nhất máu thịt thi thể của chúng phải bị hoàn toàn đập thành mảnh vỡ. Biện pháp thứ hai dùng đại thần thông, tiêu diệt oan hồn của thi thú. Ví dụ như tại mộ Long Đế lần trước, Thiên Đế Chí Tôn Lãnh Đế ra tay, dễ dàng tiêu điệt oan hồn của một đám thi thú vô cùng cường đại, hoàn toàn khiến chúng biến thành tử thi.Một con thi thú cấp thấp, nếu Phá Hài Nhân Hoàng cảnh muốn hoàn toàn giết chết, chí ít phải cần gần nửa canh giờ. Trong hành lang này có bốn trăm, năm trăm thi thú vọt tới.Thảo Đằng của Tiêu Lãng chỉ dùng hai canh giờ liền biến chúng thành từng bộ hài cốt! Hơn nữa Thảo Đằng vốn chỉ có hơn một ngàn phân thân, giờ phút này đã biến thành mấy vạn phân thân. Ngươi nói Phá Hài làm sao không khiếp sợ được?- Thần hồn có thể tiến hóa, ít nhất đều là Địa phẩm, còn có thể là Thiên phẩm. Nhưng vì sao thần hồn này của ngươi lại hoàn toàn không có uy áp và khí tức mạnh mẽ?Nhìn mấy vạn Thảo Đằng đang lay động trong không trung, hình ảnh này trùng.kích thị giác khiến hắn vô cùng chấn động, Phá Hài âm thầm kinh hãi. Nếu như Thảo Đằng này không có năng lực cắn nuốt kinh khủng như vậy có lẽ không mấy đáng sợ. Nhưng thi thú cường đại như vậy thoáng một cái đã bị Thảo Đằng cắn nuốt.Theo Phá Hài thấy Thảo Đằng này còn kinh khủng hơn cả thi thú. Nếu như Thảo Đằng lao về phía thân thể hắn, có thể cũng biến bản thân hắn thành một đống hài cốt hay không?Tiêu Lãng cũng không hiểu Thảo Đằng rốt cuộc là phẩm cấp thế nào. Gờ phút này thật ra hắn cũng rất hiếu kỳ. Tại sao Thảo Đằng có thể biến thành mấy vạn phân thân? Lần trước Thảo Đằng cắn nuốt một độc quả ki diễn hóa ra phân thân, tối đa là 3600 phân thân chứ? Vì sao giờ phút này lại đạt được 3 vạn tới 4 vạn?Hắn lập tức tới bên cạnh một phân thân Thảo Đằng. Sau khi giao lưu một hồi, Tiêu Lãng lại càng thêm mơ hồ. Thảo Đằng nói phân thân của nó chỉ cần có năng lượng là có thể tiếp tục diễn hóa. Cuối cùng có thể diễn hóa bao nhiêu phân thân, nó cũng không biết. Còn lần trước diễn hoá phân thân, là bởi vì năng lượng bản thể không đủ. Giờ phút này cắn nuốt nhiều thi thú như vậy, đặc biệt thi độc còn là vật đại bổ, Thảo Đằng mới diễn hoá phân thân nhanh như vậy.Còn chưa tới cực hạn sao?Tiêu Lãng trở nên hưng phấn. Nếu như Thảo Đằng này có thể không ngừng diễn hoá phân thân, diễn hóa đến chục vạn trăm vạn phân thân thì sao? Vậy sau này cho dù gặp phải võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong hắn cũng không sợ.Cho dù võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong tiện tay ra một chiêu có thể tiêu điệt được mấy trăm mấy ngàn phân thân Thảo Đằng thì đã làm sao? Ngươi có thể dập tắt đại quân Thảo Đằng không ngừng lao tới sao? Voi lớn cường đại hơn nữa cũng không chịu được vô số con kiến cắn nuốt...Nghĩ đến trăm vạn Thảo Đằng lao ra, giống như châu chấu không có một ngọn cỏ. Tiêu Lãng cũng trở nên kích động, nhìn Phá Hài gầm thét một tiếng:- Đi!Phá Hài cũng mơ hồ có chút hưng phấn, theo Tiêu Lãng phóng về phía trước. Giờ phút này hai người không chỉ không úy kỵ thi thú, còn hi vọng xuất hiện thật nhiều thi thú để Thảo Đằng cắn nuốt, nhìn xem cuối cùng Thảo Đằng có thể diễn hóa ra bao nhiêu phân thân. Còn có thể đi ra ngoài hay không, giờ phút này hai người đều không suy nghĩ nhiều.Hành lang này rất đài. Hai người cố chạy mấy chục ngàn dặm vẫn đi chưa tới đến cuối hành lang. Tuy nhiên, trên đường chạy bọn họ không còn gặp phải thi thú nữa. Điều này khiến hai người rất nghi hoặc.- Ồ?Lại chay thêm nửa canh giờ, hai người rốt cuộc nhìn thấy phía trước hành lang xuất hiện một vách tường. Không phải bọn họ đi tới cuối hành lang, mà hành lang xoay một góc chín mươi độ. Hai người theo hướng này, phát hiện hành lang này ngoại trừ chuyển hướng ra, còn lại giống hệt với đoạn hành lang phía trước. Hai người chỉ nghi hoặc nhưng vẫn tiếp tục lao nhanh về phía trước.- Xì xì!Sau nửa canh giờ, phía trước rốt cuộc lại xuất hiện thi thú từ phía bên kia lũ lượt thi nhau vọt tới. Xem khí tức tương tự với đám thi thú vừa nãy.- Thảo Đằng, đi!Tiêu Lãng vung tay lên, giống như Đại tướng quân. Trong không trung phía sau hắn, mấy vạn hư ảnh Thảo Đằng bay lượn, hóa thành mấy vạn lục tiễn vọt tới phía trước. Tiêu Lãng giữ lại một phân thân Thảo Đằng ở bên người. Như vậy cho dù tất cả phân thân Thảo Đằng ở phía trước bị hủy diệt, Thảo Đằng cũng sẽ không chết.Trong tay Phá Hài cầm một mang huyết lang nha bổng, đứng ở phía trước Tiêu Lãng chuẩn bị tiếp tục chống đỡ, để Thảo Đằng cắn nuốt. Nhưng lần này, hắn phát hiện mình căn bản không cần ra tay nữa!Mấy vạn phân thân Thảo Đằng nhanh chóng quấn lấy mấy con thi thú phía trước, bắt đầu cắn nuốt chân tay. Có mấy con thi thú bay muốn lướt qua Thảo Đằng bay về phía bên này, máu thịt trên cánh thoáng cái đã bị cắn nuốt, ngã xuống.Khí thế không gì có thể chống đỡ!Mấy vạn phân thân Thảo Đằng đối đầu với mấy trăm thi thú, hoàn toàn đè ép. Thi thú chỉ có thể dựa vào thân thể và thi độc công kích. Thảo Đằng đối đầu biến thành hư ảnh, còn không sợ thi độc hoàn toàn là sói đói gặp được cừu con. Thi thú căn bản không có cách nào phản kháng, chỉ có không ngừng phát ra những tiếng kêu quái dị, chờ bị Thảo Đằng cắn nuốt.Phá Hài nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền thở ngắn than dài, thổn thức cảm khái nói:- Thật hung tàn! Tiêu Lãng a, Thảo Đằng này của ngươi thật sự còn hung tàn hơn cả sơn phỉ. Sơn phỉ cướp sạch một sơn trang, ngẫu nhiên còn có một, hai người may mắn sống sót. Thảo Đằng này của ngươi nếu như lao qua trong một sơn trang, sợ là chỉ có thể còn lại một đống hài cốt?Tiêu Lãng cười gượng mấy tiếng, mắt nóng nhìn không chớp mắt về phía Thảo Đằng càng ngày càng nhiều phân thân. Rất nhanh mấy trăm thi thú này cũng bị cắn nuốt hết. Hiện tại phân thân của Thảo Đằng đã nhiều gấp đôi, đạt được hơn bẩy vạn phân thân.- Đi!Hai người tiếp tục lao nhanh, kết quả lại một đường không phát hiện ra một con thi thú nào. Sau khi chạy được mấy chục ngàn dặm hành lang lại chuyển hướng. Tiêu Lãng và Phá Hài nhìn thoáng qua, âm thầm kinh hãi. Bởi vì sau hai lần chuyển hướng đều như thế. Lẽ nào hành lang này là một hành lang hình chữ hồi(回). Cuối cùng sẽ nối liền lại cùng một chỗ?Không ngoài dự đoán của hai người, sau khi bọn họ chạy tiếp, không lâu sau thi thú lại đến. Phá Hài đều lười động, đứng ở phía sau Tiêu Lãng xem trò vui. Hơn 7 vạn Thảo Đằng hóa thành lục tiễn gào bắn tới phía trước, để lại hài cốt đầy mặt đất. Phân thân của Thảo Đằng lại nhiều thêm 3 vạn, đạt được mười vạn. Phá Hài nhìn thấy lại càng thêm kinh hãi, run rẩy.Quả nhiên!Hành lang phía trước lại một lần nữa chuyển hướng. Xem tình hình này, hành lang thật sự là hành lang hình chữ (回), cuối cùng có thể sẽ nối liền với hành lang hai người vừa đi qua lúc trước. Điều này khiến Tiêu Lãng và Phá Hài rất lo lắng. Bởi vì nếu như hành lang hình chữ hồi, bọn họ sẽ gặp phải một vấn đề khó giải quyết, không tìm được lối thoát!Thảo Đằng dễ dàng cắn nuốt xong một đợt thi thú tấn công nữa. Hai người không thể chờ đợi được nữa, phóng về phía trước, chứng thực suy đoán của hai người là sai.Chạy mấy chục ngàn dặm, khi hai người nhìn thấy phía trước hành lang lại là một lần chuyển hướng nữa, nhưng thời điểm chuyển hướng 180 độ, hai người đã rơi lệ đầy mặt.Hành lang thật sự là hành lang hình chữ hồi. Chỉ khác là do mấy hành lang hình chữ hồi tạo thành. Hai người đang từ bên ngoài tiến vào trung tâm. Đã có đường, chứng tỏ nơi này sẽ không phải tử địa. Hai người dọc theo hành lang tiến vào trong, cuối cùng chống đỡ đến trung tâm, rất có thể chính là lối ra!Hai người chạy không bao xa, trong nội tâm vừa cảm thấy hưng phấn, lại bị một đợt thi thú phía trước vọt tới dập tắt. Thi thú bên trong rõ ràng cường đại hơn rất nhiều.Lúc này, hành lang hình chữ hồi lớn như vậy, ai biết bên trong còn có bao nhiêu hành lang hình chữ hồi nhỏ? Nếu như thi thú tầng sau cường đại hơn thi thú tầng trước, cuối cùng có khả năng hai người sẽ gặp phải thi thú tướng cường đại đến mức khiến hai người phải tuyệt vọng...