Yêu Giả Vi Vương
Chương 820 : Thiên Châu bị diệt thế?
Ngày đăng: 18:31 20/04/20
Ba tháng sau tâm ma lần thứ sáu mới đến nhưng Tiêu Lãng không định đi ra ngoài. Tiêu Lãng hơi sợ gặp đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã. Vì Tiêu Lãng sợ đi ra ngoài làm bạn với đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã ba tháng sẽ mất can đảm độ qua tâm ma lần thứ sáu. ôn nhu hương là mộ của anh hùng, càng chìm trong tình yêu của đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã thì Tiêu Lãng càng sợ chết.Tâm ma lần thứ sáu... Tiêu Lãng không có chút nắm chắc.Tiêu Lãng chưa bao giờ tin hắn là chân mệnh thiên tử gì đó mà Vô Ngân Thiên Đế đã nói, càng không tin luôn luôn may mắn. Thiên Châu có lịch sử mấy chục vạn năm, có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, thiên tài tuyệt thế tư chất ngút trời, bao nhiêu người may mắn nghịch thiên? Trừ Thiên Ma Đại Đế ra không ai may mắn độ qua tâm ma lần thứ bảy.Chỉ có một Thiên Ma Đại Đế!Rất có thể Tiêu Lãng sẽ chết, khả năng chết cao đến tám mươi phần trăm, nhưng hắn không thể không tu luyện, không thể không tranh thủ hai mươi phần trăm cơ hội. Bởi vì... Nếu không tu luyện, chờ Vân Tử Sam trở về thì Tiêu Lãng phải chết.Cho nên Tiêu Lãng định ở lại trong thiên điện, khiến người ta cho rằng hắn còn đang tu luyện, có thể yên lặng độ qua tâm ma lần thứ sáu, hoặc nên nói là yên lặng... Đi chết.Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã không biết tâm ma nguy hiểm nhưng nhóm Trà Mộc thì rất rõ ràng. Nếu đám Trà Mộc biết tâm ma lần thứ sáu đến chắc sẽ vô cùng lo lắng, khiến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã chú ý. Vậy thì có lẽ càng làm Tiêu Lãng rối lòng. Tâm ma thử thách là bản tâm, một khi tâm loạn là chết không có chỗ chôn.Mặc dù Tiêu Lãng rất muốn cùng đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã ba tháng, cố gắng cho bọn họ một đứa con nhưng vì tranh thủ hai mươi phần trăm hay càng nhiều cơ hội sống hơn, hắn nhẫn tâm không gặp, dù... Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng.- Lòng ta rối loạn, có chút trống rỗng.Tiêu Lãng ngồi trong thiên điện, không biết nên làm gì? Tiêu Lãng cố gắng khiến lòng mình biến bình tĩnh, dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón tâm ma lần thứ sáu đến. Nhưng cảm xúc mặt trái bẩm sinh của nhân loại xâm nhập vào bản tâm Tiêu Lãng. Tiêu Lãng biến đa nghi, lo âu, tiêu cực, khủng hoảng...- Không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì ta chết chắc, phải tìm chuyện gì đó để làm.Tiêu Lãng ở bên trong ba ngày, kiềm không được nữa. Tiêu Lãng thầm suy ngẫm có thể làm được chuyện gì, để hắn quên tất cả, chìm đắm vào, bất giác tiến vào tâm ma lần thứ sáu. Nếu như vậy thì tâm linh của Tiêu Lãng sẽ ở trạng thái thả lỏng nhất.- Đúng rồi, tiếp tục tu luyện linh hồn, linh hồn cường đại thì càng dễ độ qua tâm ma hơn.Tiêu Lãng nghĩ đến đoạn thời gian trước hắn nghi hoặc một điều, linh hồn thể tràn ngập nguyên không gian linh hồn, không biết tiếp tục tu luyện sẽ có biến đổi gì. Giờ phút này, nếu đang rảnh rỗi chẳng bằng tiếp tục tu luyện, vừa có thể giải mở thắc mắc vừa giúp Tiêu Lãng tăng cường linh hồn, dù sao hắn có rất nhiều huyền thạch.Nghĩ liền làm, Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều, dù sao tu luyện sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tiêu Lãng lại lần nữa linh hồn xuất khiếu, bắt đầu chìm đắm trong tu luyện huyền thạch tiêu hao như nước chảy.Tu luyện mấy ngày, Tiêu Lãng khiến ý thức xuất khiếu điều tra tình huống linh hồn, phát hiện linh hồn không có gì thay đổi, chẳng qua dán sát vách không gian linh hồn. Linh hồn biến càng cô đọng hơn.Nếu không có vấn đề gì thì Tiêu Lãng tiếp tục tu luyện, một tháng sau hắn phát hiện có điều khác biệt.Linh hồn thể bắt đầu có biến hóa!Linh hồn thể như thủy ngân bắt đầu hóa khí, nhưng chỉ một phần rất nhỏ. Một phần nhỏ chính giữa linh hồn thể biến thành khí lưu màu trắng lóng lành, hình thành lốc xoáy nhỏ chậm rãi xoay tròn giữa linh hồn thể, kéo theo lực lượng linh hồn như thủy ngân chậm rãi chuyển động.Biến đổi này khiến Tiêu Lãng mừng như điên.Điều này chứng minh linh hồn thể tăng lớn đến cực hạn vẫn có thể tiếp tục biến mạnh. Linh hồn không ngừng cường đại thì cơ hội vượt qua tâm ma của Tiêu Lãng càng lớn.Không ai muốn chết, có nhiều cơ hội sống sót hơn thì tất nhiên Tiêu Lãng sẽ liều mạng bắt lấy. Tiêu Lãng điên cuồng luyện hóa năng lượng trong huyền thạch, khiến tốc độ nhanh nhất chưa từng có.Nửa tháng sau, Tiêu Lãng ngừng lại. Tiêu Lãng phát hiện phần linh hồn thể hóa khí ngày càng nhiều, lốc xoáy càng to ra, đã bằng hai phần mười linh hồn thể.Tiêu Lãng nội thị linh hồn rất nhiều lần, xác định không có chút nguy hiểm, mọi thứ bình thường thì lại điên cuồng luyện hóa năng lượng trong huyền thạch. Tiêu Lãng không quan tâm điều gì, thậm chí quên tâm ma. Tiêu Lãng tranh thủ mỗi giây mỗi phút, khiến linh hồn biến mạnh một chút trước khi tâm ma lần thứ sáu đến.Nửa tháng, một tháng!Thời gian trôi nhanh như hạt cát, Tiêu Lãng không hay biết ngày tâm ma lần thứ sáu sắp đến, chỉ còn một ngàY. Tiêu Lãng vẫn chìm đắm trong tu luyện. Hai tháng qua, Tiêu Lãng lại tiêu hao Ầm ầm ầm ầm ầm! Bảy, tám ngàn vạn huyền thạch.Tiêu Lãng tu luyện say mê thế này, không muốn ngừng lại. Đợi một ngày sau tâm ma sẽ lặng lẽ đến, linh hồn của Tiêu Lãng bị hút vào trong không gian Thiên Ma.Mọi chuyện bên ngoài như cũ, trong hậu viện Tinh Thần các ngày càng nhiều người, tất cả rất yên tĩnh. Hậu viện Tinh Thần các rất rộng, dù mấy vạn người ở lại cũng không thành vấn đề.Khai thác mạch khoáng dưới đáy biển rất thuạn lợi. Trà Mộc đã trở lại. Các gia tộc chỉ sắp đặt một Thiên Đế trấn thủ, buông tay mặc kệ. Thiên Châu bình tĩnh.Nhưng mà...Ban đêm, Thiên Châu yên tĩnh bị một tiếng truyền âm phá vỡ.- Ta là Thanh Mộc Thạch, cung chủ của Mê Thần Cung, tất cả võ giả từ Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên nghe thấy ta nói chuyện toàn bộ tập hợp tại Tiêu Đế thành. Nghe rõ, dùng tốc độ nhanh nhất đến đây! Mệnh lệnh này là ta và điện chủ Diệt Hồn điện, Hồng Mông tôn giả, Man Thần, sơn chủ của Phổ Đà sơn cùng phát ra, ai dám không đến... Giết không tha!Thanh âm không lớn nhưng quái dị là cường giả từ Nhân Hoàng cảnh trở lên nghe thấy rõ ràng.Chớp mắt Thiên Châu nổ tung như chảo dầu.Năm cường giả Bán Thần cảnh liên hợp phát ra mệnh lệnh? Còn gấp rút như vậy, bá đạo như thế?Không lâu sau Thiên Châu lại biến động. Tất cả hiểm địa, bao gồm mãnh thú cường đại trong cấm khu sinh mệnh đều bạo động. Bầy thú vương, thú hoàng dùng tốc độ khủng bố xông phía tây. Đám thú hoàng Chương Qua, Ngao Cổ, Huyết Tháp vội vàng tụ tập hướng Cầm Hải, thậm chí không chào Thiên Đế trong thành trì dưới biển.Một tin tức truyền khắp Thiên Châu, toàn bộ thành chủ các thành trì, bất cứ ai cũng không được công kích mãnh thú thú vương đi qua. Mọi thành trì đóng kín, người ở bên ngoài lập tức chạy về thành.Không ai biết xảy ra chuyện gì nhưng lúc này vạn ức người Thiên Châu cảm giác trời sắp sập.Vô số mãnh thú thú vương, thú hoàng cường đại lao nhanh trên Thiên Châu, không bị thương ai, càngk hiến người Thiên Châu nghi ngờ hơn. Là ai có năng lực lớn như vậy cùng lúc khống chế toàn bộ thú vương, thú hoàng tập kết hướng tây bộ, không lẽ là Tiêu Lãng?Chúng nó đi tây bộ làm gì? Thanh Mộc Thạch, cung chủ của Mê Thần Cung triệu tập tất cả cường giả làm gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Không ai biết.Việc này không chỉ võ giả cấp thấp giật mình, nghi hoặc, ngay cả đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy cũng vô cùng kinh ngạc. Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy triệu tập tộc nhân võ giả từ Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên đi Tiêu Đế thành.Truyền tống trận trong Tiêu Đế thành liên tục lấp lánh, tụ tập tất cả cường giả Thiên Châu đến, trên quảng trường đứng đầy người, toàn là Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng trở lên, có nhiều Thiên Đế, vô số võ giả liên tục truyền tống tới.Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Mộc Sơn Quỷ, Âu Dương Thúy Thúy chờ nửa canh giờ, một nam nhân đầu trọc, mặc giáp trắng xuất hiện giữa không trung.Mọi người vội vàng hành lễ:- Tham kiến Thanh Mộc đại nhân!Thanh Mộc Ngọc vẻ mặt nghiêm túc, liếc sơ, nghi hoặc hỏi:- Sao không thấy Tiêu Lãng? Mau kêu hắn đi ra, tây hoang xảy ra chuyện lớn! Lần này sơ sẩy một cái là Thiên Châu sẽ bị... Diệt thế!