Yêu Ma Đạo

Chương 104 :

Ngày đăng: 00:32 22/04/20


Rất nhanh.



Ánh lửa liền chiếu sáng một vùng nhỏ nơi này. Diễm Phượng nhi rất đẹp, bất đồng với cái loại xinh đẹp dung tục yêu mị của các nữ yêu bình thường, Tích Duyên ngược lại cảm thấy được Diễm Phượng nhi vô luận là đối đãi với Xích Luyện, hay là với y, đều là vô cùng ôn nhu.



Nếu tiếp tục tu luyện, Diễm Phượng nhi nhất định có thể thành tiên, hỏa điểu tinh thế gian chỉ sợ cũng chỉ có mỗi một con này. Lúc này, Tích Duyên nhìn về phía Xích Luyện, y vốn muốn hỏi Xích Luyện có hay không đói bụng, thế nhưng y lại nhìn đến Xích Luyện cùng Diễm Phượng nhi đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau, y cũng không hảo mà lên tiếng quấy rầy. Y đứng lên ở phụ cận vòng vo đi đi lại lại, dù sao Xích Luyện cùng Diễm Phượng nhi “Điềm ngôn mật ngữ*” y cũng không tiện mà ở lại bên cạnh.



*Điềm ngôn mật ngữ: Lời ngon tiếng ngọt



Nương theo ánh trăng có thể thấy rõ ràng hết thảy tứ phía. Tích Duyên đi một lúc, liền phát hiện phía trước có một cái hồ rất lớn, y đứng ở bên hồ nhìn nhìn, sau khi xác định an toàn, mới cởi giày bước xuống bắt cá.



Cả ngày không có thứ gì để ăn, Tích Duyên hiện tại vô cùng đói bụng, chính là Xích Luyện cùng Diễm Phượng nhi lại chưa lên tiếng bảo đói, y cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng nói đói, hơn nữa trên đường một bóng người cũng không thấy, nếu muốn ăn cái gì, phải dựa vào chính mình động thủ.



Rất nhanh Tích Duyên đã bắt được cá, y đem cá ném xuống đất, bởi vì thời gian còn sớm, y nếu hiện tại trở về, chỉ lo lắng Xích Luyện cùng Diễm Phượng nhi còn chưa nói chuyện xong, cho nên y liền cởi y phục, tháo bỏ dây cột tóc, đem cả người ngâm vào dòng nước lạnh như băng. Thân thể vẫn còn hơi nóng, trải qua một ngày đi đường, Tích Duyên trừ bỏ mỏi mệt ra, cũng không có cảm thấy không thoải mái gì.



Y cũng không muốn suy nghĩ đến chuyện tình tối hôm qua, y tính toán nếu Xích Luyện đã không đề cập tới, y cũng sẽ không đề cập tới, tránh cho hai người ngay cả bằng hữu cũng làm không được. Tích Duyên có chút đăm chiêu lâm vào suy nghĩ, đầu vai lộ ra khỏi mặt nước, sợi tóc theo từng động tác của y ở trong nước chớp động......



Lúc này.



Trên lớp cỏ ven bờ hồ truyền đến tiếng bước chân thong thả, Tích Duyên quay đầu liền nhìn thấy Xích Luyện đứng ở bên hồ, y không mở miệng lại nhìn đến Xích Luyện ngồi ở bên hồ nghỉ ngơi, tựa hồ đang đợi y.



“Ngươi không đi chiếu cố Diễm cô nương?” Tích Duyên vẫn là người đầu tiên mở miệng, thanh âm của y không lớn lại có thể nghe rõ một cách rành mạch, “Mấy con cá bên đó là ta bắt được, ngươi trước cầm về nướng cho Diễm cô nương ăn đi, đi một ngày đường như vậy, nàng khẳng định cũng đã đói bụng rồi.”



Nữ tử luôn rất yếu ớt, tuy nói Diễm Phượng nhi là yêu quái, thế nhưng nàng thủy chung vẫn chỉ là nữ nhân, bị thương lại đói bụng, khẳng định sẽ rất khó chịu. Lo lắng đến tình trạng của Diễm Phượng nhi, Tích Duyên vẫn là nhượng Xích Luyện quay về trước, dù sao vứt người bị thương qua một bên như vậy cũng không tốt lắm.



“Không có việc gì, Phượng nhi đã ngủ rồi, ta chờ ngươi cùng nhau trở về.” Xích Luyện ngồi ở bên hồ nghỉ ngơi, đôi mắt u tĩnh của hắn vẫn ổn định như thường, không có chút gợn sóng.
Xích Luyện không nói gì, ngược lại Diễm Phượng nhi lại mở miệng hỏi: “Kia Tích đại ca ngươi làm sao bây giờ?”



Kỳ thật không cần hỏi cũng biết......



Lão bản vừa rồi nói, hậu viện còn có một gian sài phòng, y có thể ngủ ở sài phòng, chỉ là nghỉ ngơi mà thôi, có gì để phải ngại chứ......



“Ta ngủ ở sài phòng.”



Tích Duyên tìm lấy một vị trí ngồi xuống, đợi lão bản đem thức ăn ra. Nơi này rất nhỏ trừ bỏ phía sau quầy hàng, cũng chỉ có thể đặt thêm được một cái bàn dài, hơn nữa trù phòng cũng chỉ có một công nhân. Cầu thang hẹp nhỏ thông lên trên lầu, tóm lại Xích Luyện cùng Diễm Phượng nhi ngồi ở cái loại nơi như thế này ăn cơm nhìn qua liền cảm thấy được thực quỷ dị, rất không xứng.



Sau khi dùng cơm tối.



Diễm Phượng nhi liền lên lầu, Xích Luyện không cùng Diễm Phượng nhi lên lầu, mà là đi theo Tích Duyên đến sài phòng, Tích Duyên vừa định đóng cửa, liền nhìn thấy Xích Luyện, bàn tay đang đóng cửa của y cũng dừng lại.



“Còn có việc sao? Xích huynh đệ......” Tích Duyên rất có lễ mạo hỏi, nhìn đến Xích Luyện không có vẻ muốn nói, y cũng không trực tiếp đóng cửa lại mà để Xích Luyện đứng ở bên ngoài cửa.



Còn Xích Luyện gần đây phát hiện Tích Duyên không hề cùng hắn nói chuyện, hắn liếc mắt nhìn Tích Duyên một cái, đẩy ra bàn tay của y, đem Tích Duyên bức vào bên trong sài phòng, sau đó quay ngược tay vào thời điểm Tích Duyên không lưu ý đem cửa đóng lại.



Sài phòng được dựng lên hoàn toàn bằng gỗ, trên mặt đất có chất một đống bó củi, một tấm ván gỗ đặt trên đầu mấy khối đá lớn, một chiếc giường được dựng lên vô cùng giản dị, tuy rằng là sài phòng thế nhưng vẫn thực sạch sẽ.



Tích Duyên mới vừa đẩy ra cửa sổ, liền cảm giác được phía sau có người tới gần, từ sau đêm đó, Xích Luyện luôn đối y làm ra một ít động tác ái muội, khiến cho Tích Duyên nhất thời có chút mơ hồ.



Tích Duyên vừa định đẩy khai bàn tay của Xích Luyện, lại nghe đến thanh âm của hắn ở bên tai vang lên: “Ta muốn ôm ngươi.”