Yêu Ma Đạo
Chương 166 :
Ngày đăng: 00:32 22/04/20
Sau khi tiếng trống ngừng lại ——
Nghe được có đệ tử dùng nội lực thông báo với mọi người trong Nham môn: “Tối nay đều phải đến tiền điện, bái tế môn chủ……..”. Là thông tri chuyện tình bái tế đêm nay, thanh âm kia rất nhanh liền biến mất.
Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng trống dồn dập, Phật Hàng nhíu nhíu mày, đây là thanh âm Nham môn triệu tập đệ tử, chẳng lẽ là tiền điện đã xảy ra chuyện…….
Phật Hàng khinh thường “thiết” 1 tiếng, y ổn định thắt lưng của nam nhân, 2 tay y sờ soạng thân thể nam nhân, còn không quên va chạm thân dưới mềm mại của nam nhân, cặp mông bị đánh vang ra thanh âm rất vang dội…….
Trong cơ thể nam nhân rất nóng, rất thoải mái……..
Phân thân của Phật Hàng chôn ở trong cơ thể nam nhân, tần suất đâm chọc ra vào rất nhanh, nam nhân nằm sấp trên bàn, miệng nam nhân phát ra rên rỉ khó nhịn, phân thân của Phật Hàng ra vào ma xát trong cơ thể hắn………..
Tần suất đâm chọc kia thật sự rất nhanh, rất nhanh! Cái bàn phát ra tiếng vang đã bị tiếng thở dốc dồn dập của 2 người cùng sự kiềm nén rên rỉ của nam nhân át đi, hắn cảm giác được cặp mông của hắn bị xoa nắn, hắn quay đầu nhìn về phía Phật Hàng.
“Ngươi chậm một chút”. Nam nhân nhắc nhở Phật Hàng, hắn hơi hơi nhíu mày, đôi môi không thể khép kín thở hổn hển, cảm giác được tốc độ của Phật Hàng càng lúc càng nhanh, hắn rên rỉ vài tiếng trầm bổng, đè nén không được, hắn bất đắc dĩ bị đè dưới bụng Phật Hàng, “Ta bảo ngươi chậm một chút, tại sao ngươi thô lỗ như thế, ngươi khẩn cấp……… Ân ô ngô……..”. Hắn cất cao thanh âm nhưng cuối cùng vẫn là biến thành tiếng rên rỉ khàn khàn. Không có biện pháp......
Không có biện pháp......
Thật sự không có biện pháp......
Nam nhân cảm thấy chính mình có thể nên mạnh mẽ hơn 1 chút, trước kia thời điểm hắn ở Thanh Sơn, ho khan một tiếng đều sẽ có đệ tử run lên, nếu không phải xảy ra chuyện kia tiêu diệt uy tín của hắn thì hiện tại hắn cũng không đến mức như vầy………
Tiếp tục đâm chọc, nam nhân nằm sấp trên bàn bị Phật Hàng bế đứng lên, hai người đứng vững vàng ở giữa phòng, Phật Hàng để nam nhân lấy tay chống lên bàn, động tác của y vẫn không có chậm lại, một tay mạnh mẽ ôm thắt lưng nam nhân, 1 tay xoa dục vọng giữa 2 chân nam nhân, hai người gắn bó chặt chẽ cùng một chỗ………
“Làm nhanh lên, trời sắp tối rồi”. Nam nhân áp chế khoái cảm, nghiêng đầu thúc giục Phật Hàng, “Ngươi có thể làm nhanh hơn không? Buổi tối ta còn đi bái tế Nham Vân, ta không thể tới trễ……….”.
“Không phải vừa rồi ngươi còn muốn ngô chậm một chút, hiện tại ngươi lại muốn ngô nhanh 1 chút, muốn sao đều do ngươi nói”. Phật Hàng hôn bả vai nam nhân, mái tóc dài màu bạc của y rơi trên người nam nhân, khiến cho thân thể mẫn cảm của nam nhân có chút như nhũn ra, y nhấc thắt lưng nam nhân lên, tiến vào nam nhân, từ bả vai nam nhân hôn lên cổ nam nhân………
Xúc cảm nóng ướt liên tục xâm nhập nam nhân, hắn hơi ngẩng đầu, bình thường đáy mắt hắn bình tĩnh nhưng giờ phút này bịt kín một tầng sương mù lờ mờ, mê ly lại hỗn loạn…….
Hình như lại mang theo một chút hưởng thụ…….
Thời điểm nam nhân tỉnh lại nhìn đến loại cảnh tượng *** loạn này, làm chưởng môn đầu tiên là hắn rất trấn định đối Nham Vân nó, “Ngươi tỉnh”. Nhưng mà ánh mắt Nham Vân là sự chán ghét mà trước đây hắn chưa từng thấy.
Khi đó nam nhân chỉ biết Nham Vân sẽ không thích hắn, sẽ không lại kính trọng hắn, nhưng mà hắn không ngờ sau đó Nham Vân sẽ muốn đuổi hắn xuống núi, hắn không cần mấy thứ đó, hắn đều có thể không cần tất cả danh lợi, hắn không hy vọng bị người khác hiểu lầm………
“Ta cùng Liễu Phong vốn không phải là loại quan hệ mà ngươi nói, chúng ta trong sạch, không làm gì hết, ngươi có thể vũ nhục ta nhưng không nên bôi nhọ người mà ngươi thích……..”. Thanh âm nam nhân trầm ổn nội liễm vang vọng trong trong đại điện, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, khi còn sống Nham Vân không cho hắn cơ hội nói ra, hắn đành phải nói ở trước quan tài của Nham Vân, “Nếu bây giờ còn ngươi còn sống thì khẳng định ngươi sẽ lại không tin ta, lại cho là ta đang gạt ngươi, ở trong mắt ngươi thì ta chính là 1 người không đáng tin, người không chịu trách nhiệm”.
Nói rất đúng. Nếu hắn làm trò trước mặt Nham Vân, nói những lời này với Nham Vân thì hắn nhất định sẽ bị tàn nhẫn khinh bỉ, lại bị cười nhạo một phen, không phải hắn chịu đựng mà hắn chỉ là không muốn tranh cãi. Ở trước mặt Nham Vân thì hắn không giải thích bởi vì hắn biết giải thích cũng vô dụng, bởi vì Nham Vân không tin hắn.
Lại nói dù sao thì Nham Vân cũng là người nam nhân đầu tiên của Tích Duyên, hắn không có cách nào quên, cho dù hắn phiêu bạc ở bên ngoài lâu như vậy thì hắn vẫn là không quên được. Đây là nỗi đau của hắn, cũng là vết thương của hắn, đương nhiên tốt hay xấu đều có, chỉ có hiểu lầm giữa bọn họ rất sâu, không phải nói vài câu là có thể nói rõ ra được.
Tích Duyên nhớ rõ có một lần Nham Vân nói mê: “Sư thúc, ngươi đi đi, đi rồi ta không cần phiền não nữa, ta có thể cùng một chỗ với Liễu Phong, Liễu Phong sẽ không luôn luôn nhìn ngươi……..”.
Được. Hắn đi………
Hồi tưởng lại trước kia giống như tất cả mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng nó đã trôi qua rồi nhưng Tích Duyên vẫn không quên được, dù sao Nham Vân ở chung với hắn hơn 10 năm, cũng không phải chỉ là mới 2, 3 ngày thôi. Nhưng mà giữa bọn họ vĩnh viễn đều bị ngăn cách bởi Liễu Phong.
Hắn ngồi trên bồ đoàn, đốt tiền vàng mã cho Nham Vân, hắn nói rất nhiều, khi Nham Vân còn sống thì hắn cũng chưa có thể tán gẫu với Nham Vân, cũng nói ra rất nhiều bí mật, hắn có chút bội phục chính mình, có thể đối với cái quan tài kia mà nói lâu như vậy, một hồi hắn khóc, 1 hồi thì cười, may mắn bốn phía đều không có ai, nếu không nhất định sẽ nghĩ hắn bị điên.
Hồng quang chiếu sáng khuôn mặt Tích Duyên, mặt hắn không xấu, không suất(đẹp chai), rất bình thường, rất bình thường, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của Nham Vân, nhưng lộ ra sự thành thục (chín chắn) cùng ôn nhu.
“Thật ra ta không trách ngươi, từ biệt ngươi, tới địa phủ rồi cầm tiền mua nhiều đồ ăn ngon, tìm mấy vị cô nương xinh đẹp làm bạn, ngươi ở nhân gian còn chưa thú thê (cưới vợ)……….”. Tích Duyên ném tờ tiền giấy vào trong chậu than, hắn một bên lải nhải mấy chuyện linh tinh với Nham Vân, chỉ có lúc này hắn mới nói nhiều vậy, nếu là ở trước mặt Nham Vân thì có lẽ hắn không thể nói ra sự hiểu lầm này.
Hắn ngồi rất lâu, nói rất nhiều. Đột nhiên từ sau lưng hắn có 1 bàn tay vươn ra, đột nhiên bịt miệng hắn lại, một cỗ cường lực từ phía sau đánh úp lại, cả người hắn đều bị người kéo khỏi chỗ quỳ………..
Ai………..
Hắn vô cùng khẩn trương, tim hắn cũng đập nhanh hơn……….
Đã trễ thế này thì ai còn xuất hiện ở linh đường u ám dưới ánh nến hôn ám ………..