Yêu Ma Đạo

Chương 181 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


Tích Duyên không ngờ chuyện đêm đó bị Nham Vân cùng Liễu Phong nhìn thấy, hoặc là nói Nham Vân cố ý mang Liễu Phong quay lại để Liễu Phong nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, chuyện tới nước này thì hắn cũng không muốn lại giải thích.



“Ngươi có biết Liễu Phong coi xong màn biểu diễn của ngươi thì nói câu đầu tiên là gì không?”.



Đối mặt câu hỏi của Nham Vân thì nam nhân chỉ có thể chậm rãi lắc đầu: “Không biết…….”. Thật ra hắn cũng không muốn biết, mặc kệ Liễu Phong nói gì thì đối hắn mà nói cũng không quan trọng.



Nhưng Nham Vân cố tình muốn nói cho nam nhân biết, y nhìn nam nhân một lát thì cười lạnh nói với nam nhân: “Liễu Phong nói — ghê tởm!”. Thời điểm y nói xong còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “ghê tởm”.



“…….”



“Thế nào, bị đồ đệ chính mình coi trọng nhất nói [ghê tởm], loại tư vị này có phải rất mỹ diệu hay không?”. Nham Vân ung dung nở nụ cười.



Ghê tởm…….



Nhìn thấy nam nhân khó chịu thì Nham Vân vỗ vỗ bờ vai của nam nhân, lãnh đạm tỏ vẻ: “Bất quá ta còn thật sự phải cám ơn ngươi…….”. Y nhìn chằm chằm nam nhân, cười đến vẻ mặt ý vị thâm trường.



Nam nhân chậm chạp giật giật vai, tránh được tay của Nham Vân. Động tác rất nhỏ của nam nhân khiến cho Nham Vân bất mãn, y đang muốn tiếp tục vũ nhục nam nhân thì một trận tà phong thổi lại đây, ngọn gió âm lãnh kia xen lẫn rét lạnh thấu xương……



Không trung nháy mắt bị mây đen bao phủ, lá trúc bay trong gió to dị thường hiu quạnh, từng đợt khí tức âm lãnh nhanh chóng tới gần…….



Toàn thân nam nhân cảnh giác động tĩnh bốn phía, nhưng rất nhanh âm khí đã đi qua khỏi bọn họ, một trận âm phong qua đường này làm cho hắn rùng mình, sau khi xác định âm khí tiêu tán thì hắn mới rời đi.



Nham Vân vẫn đi theo phía sau hắn, cũng không nói gì, hắn cũng không có hỏi tại sao Nham Vân muốn đi theo hắn, bởi vì con đường này là con đường tất nhiên để quay về trúc xá, hắn bất an mà đi, đường xuống núi vừa dốc lại trơn ướt, một chân hắn đạp lên khoảng không, suýt nữa ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy phía sau có người kéo hắn một phen, rơi vào một cái ôm ấp ôn nhu. Hắn sửng sốt một chút.



Tuy rằng người phía sau liền đẩy hắn ra, hơn nữa để hắn tự mình đứng vững, hắn biết là Nham Vân, sau đó hắn chỉ thấp giọng nói cám ơn nhưng Nham Vân lại tóm lấy tay áo hắn, không cho hắn đi.



“Còn có chuyện gì?”.



” Sư thúc”. Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân một lát thì hình như nhớ tới cái gì, y lãnh đạm tỏ vẻ: “Thời điểm trước đây ta luyện công ở trên núi, Hỏa Nhận rơi ở dưới huyền nhai, ngươi đi thay ta lấy về”.



Nam nhân nhẹ nhàng kéo ống tay áo bị Nham Vân túm, hắn bình tĩnh nhìn về phía Nham Vân: “Ta đã không phải là sư thúc của ngươi, ngươi để Liễu Phong thay ngươi lấy về, ta phải về……”.



Lời nam nhân còn chưa nói xong thì Nham Vân đè hắn lên trên thạch bích, “Có đi hay không?”. Nham Vân tiếp tục truy hỏi hắn.



Nhiệt khí đánh úp lại làm cho thân thể nam nhân có chút cứng ngắc, hắn như trước tỏ vẻ không đi, muốn đi tìm Liễu Phong mà đi, hắn phải sớm đi trở về, nếu Cửu Hoàng cùng Phật Hàng không nhìn thấy hắn thì khẳng định sẽ thực lo lắng, hơn nữa Mạt Đồng không nhìn thấy nhân ảnh của hắn thì nhất định sẽ bão nổi, hắn không muốn lại dính líu gì với Nham Vân.



“Ta không đi, ta còn có việc phải làm”. Đối mặt Nham Vân luôn mãi truy vấn thì nam nhân vẫn là đưa ra đáp án như cũ.



“Vội vàng trở về lăn lộn trên giường”. Nham Vân bắt đầu châm chọc khiêu khích, nhìn thấy nam nhân đi vài bước rồi dừng lại thì khóe miệng y hiện lên vài tia tiếu ý vì đạt được ý đồ, y ung dung tiêu sái tiến lên đối nam nhân nói: “Sư thúc, ngươi cũng biết Thần Hỏa lệnh của ta bị tà đế lấy đi, nếu Hỏa Nhận của ta lại cũng đánh mất thì ta thật sự không có biện pháp lại một lần nữa đoạt lại Nham môn”.



“……..”. Nam nhân bình tĩnh nhìn Nham Vân, chờ đợi Nham Vân tiếp tục nói tiếp.




“……”



“Không cần ngươi cứu”. Nam nhân cảm thấy hiện tại so với chết còn khó chịu hơn, tâm của hắn đã sớm bị Nham Vân bóp nát, tại sao còn phải bị giày xéo như vậy, hắn không cần Nham Vân cứu. Hắn không cần bố thí, không cần sự thương hại.



“Ngươi câm miệng cho ta”. Nham Vân dùng sức kéo nam nhân hướng về phía trước, y cảm thấy nam nhân đang tức giận mới nói vậy, nhưng là thân thể vô lực của nam nhân lại đang càng không ngừng trượt xuống phía dưới.



Nam nhân thấp giọng nói một câu, “Buông tay là ngươi có thể không còn băn khoăn nữa”.



“Ngươi nói cái gì?”. Nham Vân không ngờ nam nhân sẽ nói nói như vậy, y có chút hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không.



“Buông tay là ngươi là có thể ở cùng một chỗ với Liễu Phong”. Nam nhân lập lại một lần, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, sinh tử trước mặt nhưng hắn căn bản là không sợ hãi.



Trong nháy mắt như vậy Nham Vân dao động, y thậm chí thật sự nghĩ buông tay như vậy, làm cho nam nhân ngã xuống, nếu tiếp tục như vậy thì hai người sẽ ngã xuống hết, liền ngay cả y đều cảm thấy được chính mình sắp không có khí lực, nhưng khi y nghe được miệng nam nhân nhẹ nhàng nói một câu: “Ta hận ngươi”. Thời điểm đó ma xui quỷ khiến y không để ý sự giãy dụa của nam nhân mà dùng sức kéo nam nhân hoàn toàn lên khỏi huyền nhai.



Nham Vân giành được sự sống thì cười nhạo vỗ vỗ hai má nóng bỏng của nam nhân, “Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu”. Làn da của nam nhân rất nóng, nhưng nhìn thấy nam nhân không thèm nhìn y thì y cũng cười không nổi.



Nam nhân ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi mà nghiêng đầu không nhìn Nham Vân, cũng không để ý tới Nham Vân, hơn nữa không nói chuyện cùng Nham Vân, hiện tại hắn cái gì cũng không muốn nói, trải qua sự việc vừa rồi làm cho hắn vạn phần sợ hãi, tứ chi hắn bủn rủn không có khí lực.



Hai người trầm mặc ngồi thật lâu ở vách núi hiểm trở, gió to khiến thân thể nam nhân phát run, hắn đang hoảng sợ nên một lát trên người rét run, càng nóng.



Sương mù ban đêm rất dày nên Nham Vân không thấy rõ biểu tình lúc này của nam nhân, bóng đêm mập mờ chỉ có ánh trăng tản mát nên chỉ thấy mơ hồ đường xuống núi trở về trúc xá, tay y đặt ở bả vai nam nhân, còn nam nhân thủy chung không thèm nhìn y.



Phía sau hai người truyền đến tiếng bước chân. Hai người gần như đồng thời quay đầu lại nhìn về người ở phía sau, trong sương mù mịt mù thấy một tuyệt sắc nam tử mặc trường bào hoa mỹ màu xanh nhạt, chậm rãi hướng bọn họ đi tới.



Người tới một thân trang phục trang nhã, trên người không có bội sức (đeo đồ trang sức) gì, liền ngay cả ngọc quan cũng không có, một đầu tóc dài bóng mượt mềm mại buông xõa, gió đêm nhẹ nhàng mà lay động góc áo của y.



Điểm đáng chú ý nhất không phải bởi vì y ăn mặc tao nhã bao nhiêu mà là khuôn mặt tuyệt sắc khó có thể hình dung, khóe miệng y cười rộ lên hơi có lúm đồng tiền, rất nhỏ rất nhỏ……..



Con ngươi trong trẻo của Liễu Phong nhìn chằm chằm Tích Duyên cùng Nham Vân, dưới khóe mắt y có một viên lệ chí (nốt ruồi hình giọt nước mắt) nhìn qua càng tăng thêm vài phần mê người.



Nếu Tích Duyên không nhìn Liễu Phong lớn lên từ nhỏ thì hắn khẳng định sẽ nghĩ tới người đến là thần tiên.



Tuổi của Liễu Phong lớn hơn Nham Vân, từ lúc còn nhỏ thì Liễu Phong hoàn toàn khác biệt với Nham Vân, khi đó Nham Vân phi thường thích thân cận nam nhân, còn Liễu Phong lại cự tuyệt thân cận hắn, đây là chỗ khác biệt của 2 người, hắn thấy Liễu Phong xuất hiện thì trên mặt cũng không xuất hiện bao nhiêu biểu tình.



Ngược lại là Nham Vân lập tức liền dừng lại hướng Liễu Phong đi đến: “Sao ngươi lại tới đây? Không phải nói đã nói rõ là ngươi ở lại trúc xá chờ ta sao?”. Ngữ khí của y chậm lại rất nhiều, là sự ôn nhu mà nam nhân chưa bao giờ nghe được.



“Ta thấy ngươi lâu như vậy còn chưa trở về thì nghĩ đi ra ngoài tìm ngươi”. Liễu Phong khinh thanh đạm ngữ (nhẹ giọng lạnh nhạt) trả lời nhưng ngược lại làm cho Nham Vân thực vừa lòng lại cao hứng.



Nam nhân mệt mỏi ngồi dưới đất, hắn cảm thấy chính mình giống như rất là dư thừa.