Yêu Ma Đạo
Chương 193 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
Lâu ngày Mạt Đồng cũng không nam nhân gặp mặt cùng nữ nhân Mộc phủ kia bởi vì y biết nam nhân sẽ không tái thú (cưới vợ nữa), biết nam nhân sẽ không xằng bậy, y đối nam nhân thực yên tâm.
Chính là thời điểm hai người làm tình thì nam nhân cũng không chủ động, không giống như lần trước, cũng sẽ không nói linh tinh “Sâu quá, sâu quá”, nhiều lắm chỉ hừ 2 cái.
Mạt Đồng có đôi khi cảm thấy nam nhân đang tẫn nghĩa vụ (làm cho có, làm vì nghĩa vụ), bởi vì nam nhân ở chỗ của y cho nên muốn dùng thân thể đến đổi, nhưng y có đôi khi cảm thấy nếu nam nhân thực sự có loại ý tưởng này thì vậy không ổn.
Nếu nam nhân có thể sinh hài tử cho y thì có thể sẽ không giống như vậy, Mạt Đồng ngồi ở trước bàn tự hỏi như thế nào làm cho nam nhân mang thai, tuy rằng việc này nói ra có chút ly kỳ nhưng kỳ thật nam nhân mang thai cũng không phải không có cách. (seo đây ko phải sinh tử văn nhể, thiệt mún nhìn thấy thúc Duyên sinh con quá đế kaka).
Huyền thiên lục đạo cũng đều là nam thể nhưng 1 người trong đó có thể thụ thai. Nhưng mà phải làm như thế nào thì Mạt Đồng còn chưa biết.
Mạt Đồng có chút buồn rầu, nếu nam nhân biết ý tưởng của y thì khẳng định sẽ không nguyện ý, y cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao chuyện nam nhân thụ thai cũng quá ly kỳ (khác thường, lạ lùng).
Nếu nam nhân là nữ nhân thì Mạt Đồng sẽ không cần lo âu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sinh cho y 18 đứa……..
Như khi Mạt Đồng làm cái loại hoan ái kịch liệt này, mỗi lần đều khiến cho nơi đó của nam nhân tràn đầy. Y nghĩ, ái muội cười nhẹ vài tiếng. Y uống một ngụm trà do nam nhân pha, hoàn toàn không có nghe con hồ yêu bên cạnh đang nói cái gì.
Gần đây y làm nhiều chuyện sau lưng nam nhân, vài ngày trước Phật Hàng tìm y, y cũng biết Phật Hàng chính là đế, y cùng Phật Hàng không có khúc mắc gì, hai người lại từng cộng hưởng (cùng XXOO thúc) nam nhân, y cùng Phật Hàng kết minh cũng không khó gì.
Phật Hàng muốn nắm nhân gian trong tay, sẽ đối phó Xích Luyện.
Mạt Đồng cũng tán thành cách làm của Phật Hàng, nói diệt trừ Xích Luyện thì y khẳng định tán thành 2 tay, hơn nữa y đã đã sớm xem xà yêu không vừa mắt. Cái loại yêu nghiệt này mà cũng có thể thành tiên.
Mạt Đồng cảm thấy thực buồn cười, thế gian này đã sớm hỗn loạn vô cùng, yêu phi (không phải) yêu, ma phi ma, phật phi phật......
Về phần Cửu Hoàng chỉ sợ là đã trở về phương Bắc, Mạt Đồng giả mạo bút tích của nam nhân rồi sai người đưa thư cho Cửu Hoàng, bảo Cửu Hoàng không cần đợi nữa, nam nhân đã có lựa chọn rồi, nam nhân chọn Mạt Đồng……..
Cửu Hoàng trở về phương Bắc.
Nham Vân là 1 phế nhân.
Xích Luyện truy đuổi (mưu cầu, theo đuổi) thành tiên, hiện tại chỉ sợ đã thăng thiên rồi.
Mà hiện tại Phật Hàng đã kết minh cùng y. (y ở đây chỉ Mạt Đồng – lúc này ẻm đang tự nói).
Mạt Đồng vừa có chút đăm chiêu tự hỏi buổi tối nên làm như thế nào để nam nhân cao hứng một chút vừa thờ ơ thưởng thức linh châu hồ yêu đưa cho y.
Nham Vân từ phía sau lấy ra túi giấy đỏ được buộc chặt bằng dây thừng đưa cho nam nhân: “Cầm”. Y đang ra lệnh với nam nhân, nhưng ngữ khí lãnh đạm vô cùng, thấy nam nhân không tiếp thì y trực tiếp nhét ở trong tay của nam nhân.
“Đây là cái gì?”.
” Ngươi xem thì chẳng phải sẽ biết”. Nham Vân vừa nói vừa liếc mắt ngắm hai linh hổ trước cửa Tích phủ sau lưng nam nhân một cái. “Hai đầu súc sinh thực ồn ào”. Y mới vừa nói xong thì chợt nghe đến hai linh hổ tê rống rít gào lên.
” Rống cái gì mà rống, chủ nhân nhà ngươi cũng chưa lên tiếng, đối khách nhân vô lễ như vậy?”. Khóe miệng Nham Vân nhếch lên một mạt cười lạnh, đáy mắt lạnh lùng cũng là một mảnh lãnh ý.
Hai linh hổ không ồn ào nữa mà bực bội đảo quanh ở tại chỗ.
Nam nhân nhìn thoáng qua trong túi là quả trứng đỏ đã chín, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Nham Vân thế nhưng nhớ rõ hôm nay là sinh thần của hắn, tay hắn niết cái túi có chút cứng ngắc. Hốc mắt hắn nóng lên, lại có chút nói không ra lời.
“Làm sao vậy?”. Nham Vân cười nhạo nam nhân, chậm rãi đến gần nam nhân một chút, đưa tay nâng cằm nam nhân lên, khiến đôi mắt của nam nhân nhìn về phía y, “Cảm động tới nỗi nói không ra lời?”. Y nhìn kỹ đôi mắt ôn nhuận của nam nhân, con mắt của nam nhân ẩm ướt, nhuận nhuận………
“………”. Nam nhân nhất thời á khẩu.
“Sư thúc, nước mắt của ngươi đều sắp rớt ra”. Nham Vân nhìn nam nhân vài lần, phát hiện khóe mắt nam nhân có chút phiếm hồng, khóe miệng y hiện lên vài tia tiếu ý lãnh đạm, sau đó thản nhiên nói, “Chúc mừng ngươi vừa già thêm 1 tuổi”.
Nham Vân đang trào phúng nam nhân, ngón tay y nắm cằm của nam nhân, nhìn thấy ánh mắt nam nhân đo đỏ thì y nhịn không được muốn nói chút gì đó để kích thích một chút nam nhân luôn lạnh nhạt này.
“Đa tạ”. Tay nam nhân cầm cái túi, thấp giọng nói lời cảm tạ với Nham Vân, thanh âm của hắn bất ổn, Nham Vân nhìn thấy cái dạng này của hắn thì cũng không định lại tiếp tục.
Lúc này Nham Vân đột nhiên hỏi nam nhân ——
“Muốn đi Đông thành một chút hay không?”. Thanh âm của Nham Vân không chút hoang mang, bay bổng, nghe lên có chút vô vị.
Đề nghị của Nham Vân nam nhân sửng sốt một hồi lâu, Nham Vân chưa bao giờ mời hắn, lần này có chút khác thường, hắn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lí.
Hắn rốt cuộc……
Nên đi?
Hay là không đi?