Yêu Ma Đạo
Chương 220 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
“…….”
“Ngươi có biết ngươi ở lại nha môn lâu như vậy mà vì sao Cửu Hoàng không tới tìm ngươi không?”.
“…….”
“Ngươi lại có biết vì sao Nham Vân sẽ tới Bạch Vân Quan? Vì sao Xích Luyện cũng phải tới Bạch Vân Quan tìm Nham Vân không?”.
“……..”
“Những việc này, ngươi đều có muốn biết không? Ta có thể chậm rãi nói với ngươi”. Mạt Đồng cởi vạt áo, cường ngạnh cởi vạt áo của nam nhân ra, y leo lên giường, thay nam nhân cởi quần áo ra…….
Sau khi nam nhân trầm mặc 1 hồi mới chậm rãi mở miệng ——
“Thật ra những điều ngươi nói thì ta đều biết”. Tay của nam nhân để ở trên đầu gối của Mạt Đồng, có chút run rẩy, đầu ngón tay của hắn có chút trở nên trắng bệch, nam nhân ôn nhuận, lộ ra vẻ mặt yếu ớt.
Thật ra không cần Mạt Đồng nói đáp án cho nam nhân thì nam nhân đều biết hết………
Đều biết hết………
Thật ra nam nhân đều biết hết.
Phật Hàng không tới cứu nam nhân là bởi vì muốn Nham Vân giết càng nhiều người, tới lúc đó y có thể thu phục tà linh, lại có thể tăng công lực lên, hơn nữa giết người lại không cần chính mình động thủ.
Xích Luyện lên Thanh Sơn là tất nhiên, nếu giết Nham Vân thì y cũng coi như lập nhất công, tức tạo phúc cho thế gian, cũng có thể sớm ngày phi thăng, cũng có thể sớm ngày trở về gặp Thanh Thiên Tôn.
Cửu Hoàng không tới tìm nam nhân, chắc là còn chưa từ Bạch Vân Quan trở lại biệt viện, mà việc Nham Vân đi Bạch Vân Quan thì hắn đã sớm biết Nham Vân vì Liễu Phong mà đi, Nham Vân thậm chí đáp ứng Liễu Phong 10 năm không hạ sơn……..
Thật ra những việc này nam nhân đều biết rõ hơn bất cứ ai, chỉ là hắn không muốn làm rõ mà thôi, liền giống như tại 1 lần 1 lần chờ ở tại chỗ, lại một lần một lần thất vọng, nhưng sự thật dù sao vẫn phải đối mặt, hắn cũng không nguyện ý làm cho chính mình buồn rầu, có đôi khi hắn ngay cả chính mình cũng không biết nên lấy diện mạo như thế nào đi đối mặt, hắn tại 1 lần 1 lần trong mất mác học được nhẫn nại.
Mấy ngày nay nam nhân ngủ đều có thể cười tỉnh, còn hơn ngày trước kia ở Thanh Phong cốc cùng Phật Hàng, hắn vẫn là thích hiện tại hơn, hắn cũng không phải người có mới nới cũ, hoặc là nói hắn cùng một chỗ cùng với Mạt Đồng, cho dù Mạt Đồng không làm việc này, hắn cũng sẽ cảm thấy cao hứng, bởi vì chỉ cùng một chỗ với Mạt Đồng thì hắn đều sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Mỗi ngày bọn họ đều cùng một chỗ, nói chuyện phiếm, tản bộ, ngắm hoa, tắm rửa, hôn môi, hoan ái……..
Mạt Đồng thậm chí sẽ truyền chút linh khí cho nam nhân, liền ngay cả nam nhân cũng cảm giác được linh lực của y đang không ngừng gia tăng, hai người ở Đào Hoa am trải qua sinh hoạt mặt trời mọc rồi lặn, ngày thường nam nhân xào rau nấu cơm, mà y cơ bản ngoại trừ uống rượu cùng ngồi luyện công thì còn có thể bồi nam nhân tâm sự, quấn quít lấy nam nhân, làm cho nam nhân kể chuyện trước kia nam nhân học nghệ tới lên làm chưởng môn Bạch Vân Quan cho y, thậm chí có đôi khi còn có thể thuận miệng hỏi một chút nam nhân từng học pháp thuật hàng yêu loại gì, cùng kiếm quyết của Thanh Hồn kiếm.
Nam nhân cũng không keo kiệt, đều nói cho Mạt Đồng, mỗi lần Mạt Đồng đều nghe rất chăm chú, làm cho nam nhân nghĩ muốn không nói đều không được.
Từ mùa xuân tới mùa thu, từ hoa đào nở rộ tới hoa đào tàn lụi, bọn họ đều vẫn ở tại Đào Hoa am, không ai quấy rầy qua bọn họ, mấy ngày nay trên mặt nam nhân đều thường xuyên lộ ra tươi cười, Mạt Đồng lúc nào cũng khắc khắc đều ở tại bên người hắn, cũng không chán, dù sao hắn lại dung túng, cho dù là mỗi lần thời điểm bọn họ ân ái thì Mạt Đồng nghĩ muốn chút tư thế kì lạ thử nghiệm trên người hắn, chỉ cần Mạt Đồng thấp giọng hống hắn hai câu thì hắn sẽ không có nửa câu oán hận, thậm chí còn thực dịu ngoan, rất phối hợp hết thảy ý tưởng của Mạt Đồng.
Cuộc sống như vậy vẫn liên tục tới ngày chấm dứt kia, nam nhân còn nhớ rõ ngày ấy hắn cùng với Mạt Đồng tới Thanh Sơn trấn đi mua rượu, dọc theo đường đi nghe được mọi người đang đàm luận đại hỷ sự của Bạch Vân Quan.
Trên đường thực náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ mỗi người đều đang nghị luận nhất kiện đại hỷ sự ——
“Tuy rằng chưa thấy qua chưởng môn của Bạch Vân Quan, nhưng là bộ dạng phi thường tuấn, thành thân đây chính là nhất kiện đại hỷ sự, khó trách gần đây đệ tử của Bạch Vân Quan đều đang lục tục trở về Thanh Sơn”.
“Đúng vậy, nữ nhân nhà ta cũng chưa từng cao hứng như vậy, chưởng môn muốn kết thân, nghe liền cao hứng, cả ngày lo nghĩ cho dân chúng chúng ta, sớm nên ngẫm lại chuyện chính mình”.
“Nghe nói cô nương nhà đối phương là danh môn vọng tộc phương Bắc, bộ dạng cô nương kia rất đẹp, mọi người gặp qua đều nói xinh đẹp”. Bốn phía đều là thanh âm đàm luận, việc tư của chưởng môn Bạch Vân Quan đều thành giải trí trà dư tửu hậu của mọi người.
Nam nhân mới đầu còn chưa nghe hiểu được bọn họ nói chính là có ý tứ gì, mà Mạt Đồng một mực bên người nam nhân lại nói trắng ra: “Hảo đồ đệ của ngươi, Liễu Phong muốn thành thân”.
Thành thân?
Liễu Phong muốn thành thân?
Việc này vốn là nhất kiện đại hỷ sự, nhưng khiến nam nhân nhíu mày. Liễu Phong muốn thành thân, vậy Nham Vân làm sao bây giờ………