Yêu Ma Đạo
Chương 267 :
Ngày đăng: 00:34 22/04/20
Nam nhân cảm thấy Nham Vân đang hồ loạn (tùy tiện, qua loa) khen hắn, hắn cùng từ “đẹp” căn bản là xa vời vô cùng, hắn biết ngốc tử này chắc là học được khi ở bên ngoài nghe người khác nói chuyện.
Ngón tay thon dài của Nham Vân thong thả vén y sam của nam nhân lên trên, y sam của nam nhân bị vén lên, thân thể bại lộ dưới ánh trăng, cảm giác mãnh liệt này khiến cho nam nhân ngừng hô hấp.
Nham Vân cúi đầu chôn ở đầu vai nam nhân, chóp mũi kia nhẹ nhàng trượt trên làn da của nam nhân, y thường thường vươn đầu lưỡi liếm mồ hôi trên đầu vai của nam nhân, y gọi “a Thúc”, toàn thân nam nhân đều như nhũn ra, nam nhân chỉ có thể ngã vào trên giường tùy ý Nham Vân xâm lược, nam nhân nhận thấy Nham Vân ngoại trừ cọ xát phía sau của hắn, cùng cọ xát bờ vai của hắn ra thì tựa hồ không biết kế tiếp nên tiếp tục như thế nào.
Hai người thở hổn hển.
Nam nhân vừa định xoay người, liền cảm giác được thứ rất nóng kia của Nham Vân, thứ đó trượt tới mông của hắn, hai tay của Nham Vân đè chân của hắn, làm cho hai chân của hắn kẹp chặt nó………
Nham Vân ngồi dậy, bắt đầu đong đưa phần eo: “A Thúc, a Thúc, thật thoải mái, a Thúc thật mềm, nóng quá………”. Một tay y ngăn chặn chân của nam nhân, 1 tay bấu thắt lưng của nam nhân.
Nam nhân nghiêng người, giữa hai chân mang theo thứ nóng rực càng ngày càng nóng của Nham Vân, thứ nóng bỏng kia của Nham vân cọ xát mông của hắn, tuy rằng không có thật sự tiến vào, nhưng độ ấm sắp bốc cháy giữa hai chân của hắn, khiến cho hắn vô tình phát ra tiếng thở dốc ái muội, đôi mắt ẩm ướt của hắn dừng ở trên người của Nham Vân, hắn giơ tay muốn đẩy Nham Vân ra, lại ngoài ý muốn đụng đến ngực của Nham Vân………
Đầu ngón tay của nam nhân run rẩy.
Tay Nham Vân giữ chân cùng thắt lưng của nam nhân, cũng bởi vì nam nhân gây cho y cảm giác sảng khoái mãnh liệt mà run rẩy, y đong đưa thân thể, va chạm chân của nam nhân.
Tiếng vang thanh thúy kia trong bóng đêm thực rõ ràng, tiếng thở dốc của hai người cùng thanh âm chấn động của ván giường dây dưa cùng một chỗ, cho tới khi Nham Vân hoàn toàn làm ướt chân của nam nhân…….thì 2 người mới dừng lại, hai người đều tiết ra, hai người tựa vào nhau thở hổn hển, lần này dược hiệu của Nham Vân tựa hồ mới hoàn toàn loại sạch, nam nhân ngồi dậy dọn dẹp 1 chút, lúc này Nham Vân mới dần dần an tĩnh lại, có lẽ là rất mỏi mệt, Nham Vân rất nhanh liền ngủ.
Nam nhân lau lau thân thể cho Nham Vân, sau đó chính mình cũng nằm xuống.
Qua một hồi lâu, tâm tình của nam nhân mới dần dần bình phục lại, thở dốc cũng ổn định lại.
Người từng cực kì khinh bỉ hắn, giờ phút này liền im lặng nằm ở bên người hắn, lông mi của Nham Vân có chút ẩm ướt, mồ hôi còn sót lại, nam nhân giơ tay lau đi mồ hôi sót lại trên cổ cho Nham Vân.
“Nga, được”. Nham Vân rầu rĩ gật đầu, liền đi đưa tin dựa theo phân phó của nam nhân.
Nham Vân vừa mới vào khách ***, nam nhân liền xoay người rời đi, hắn không có chờ Nham Vân, liền trực tiếp trở về nhà, bởi vì hắn biết lần này Nham Vân sẽ không lại trở về, tối hôm qua hắn viết lá thư này, là để Liễu Phong chiếu cố Nham Vân.
Nham Vân thích Liễu Phong như vậy, Liễu Phong có tình ý với Nham Vân, nhất định sẽ mang Nham Vân về Bạch Vân Quan chăm sóc tử tế, cứ như vậy nam nhân cũng có thể an tâm quay về Biên thành.
Đêm nay trời mưa thật sự lớn, mưa to kia cọ rửa rừng trúc, lá trúc phát ra tiếng vang xào xạc, bóng trúc bên ngoài không ngừng lay động, tia chớp tiếng sấm mưa to như trút xâm tập (xâm nhập + tấn công) trấn nhỏ phương Bắc.
Nam nhân một mình ăn cơm chiều, rửa chén ở trong viện tử, bên ngoài sấm sét đan xen, mưa rơi xuống dưới mái hiên đều làm ướt y sam của hắn, hắn lại hoàn toàn không biết………..
Hắn cũng không biết hắn rửa chén rửa bao lâu, hắn chỉ nghe được có tiếng bước chân cấp tốc tới gần.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đến bên trong mưa to tràn ngập hơi nước, một mạt thân ảnh quen thuộc đứng ở nơi đó, cả người Nham Vân đều bị mưa to xối………..
Trên gương mặt, trên sợi tóc, trên cằm của Nham Vân tất cả đều là nước, y đứng ở trong mưa, thần tình thương tâm nhìn chăm chú vào nam nhân……..
“Xoảng” 1 tiếng, cái chén trong tay của nam nhân rơi xuống trên mặt đất.
Ngốc tử này thế nhưng tự mình chạy về tới đây!
“Ngươi như thế nào………”. Nam nhân kinh hãi nhìn Nham Vân, bởi vì hắn không nghĩ tới Nham vân sẽ tự mình trở về.
Như thế nào đã trở lại………