Yêu Ma Đạo

Chương 277 :

Ngày đăng: 00:34 22/04/20


“A Thúc, trên người ngươi có bao nhiêu ngân lượng?”. Nham Vân giơ tay sờ sờ túi tiền của nam nhân, túi tiền treo tại bên hông của nam nhân rất nhẹ, không có bao nhiêu, chỉ có bạc vụn mà thôi.



Nhìn đến nam nhân có chút xấu hổ thì Nham Vân cũng không có lại yêu cầu đòi ăn ngon, bởi vì gần đây nam nhân không có đi bày quán, cho nên trên người không có ngân lượng, đơn giản mà nói hiện tại nam nhân thực nghèo.



Nam nhân cảm thấy có chút áy náy, hắn nghĩ muốn trở về nghỉ ngơi.



Hắn có tuổi rồi nên đi đường rất chậm, không theo kịp bước chân của bọn họ: “A Thúc không có bạc, ngươi đi tìm Liễu Phong, y sẽ mang ngươi đi ăn ngon, a Thúc đột nhiên nhớ tới còn có việc, hôm nay ngươi liền đi chơi cùng Liễu Phong”.



Nam nhân đang muốn trở về, lại bị Nham Vân túm lấy cổ tay.



“A Thúc, vậy chúng ta đi ăn mì là được”. Nham Vân tràn ngập chờ mong nhìn nam nhân, đôi mắt kia lộ ra quang hoa nhàn nhạt mê người, vầng sáng kia lưu chuyển dưới ánh mặt trời nhàn nhạt.



Chưa chờ nam nhân trả lời thì Nham Vân liền kéo cổ tay của nam nhân, cao hứng kéo nam nhân đi địa phương ngày thường hai người thường xuyên đi ăn mì, là một cái tiểu sạp (quầy nhỏ) bên đường, bởi vì thực rẻ, cho nên người rất nhiều.



Nham Vân hoàn toàn quẳng chuyện Liễu Phong chờ y ở tửu lâu lên chín tầng mây, hai người mới vừa ngồi xuống, Liễu Phong liền khuôn mặt đen thui tới đây, Nham Vân còn tốt bụng gọi Liễu Phong ngồi xuống.



“Liễu Phong, ngươi chạy đi đâu? Ta cùng a Thúc ở chỗ này chờ rất lâu thì ngươi mới tới đây”. Nham Vân hỏi vặn lại Liễu Phong, cảm thấy Liễu Phong phải đi theo bọn họ, mà không phải a Thúc đi theo y cùng Liễu Phong, hôm nay vốn liền y cùng với a Thúc hẹn tốt đi ra ngoài du hồ.



Mặt của Liễu Phong càng đen, nam nhân bảo Nham Vân ngậm miệng, Liễu Phong lại lườm nam nhân: “Loại địa phương này dơ cực kỳ, ngươi thế nhưng đưa Nham Vân tới loại địa phương này ăn thứ này!”. Y chỉ trích nam nhân.



“Là ta ngạnh (kiên quyết, ép) kéo a Thúc tới”. Nham Vân nhỏ giọng giải thích cho nam nhân, mặt Liễu Phong đều xanh rồi.



Nam nhân bảo Liễu Phong ngồi xuống, Liễu Phong không ngồi, sợ dơ.



Nham Vân lau lau ghế cho Liễu Phong, khẽ kéo ống tay áo của Liễu Phong: “Liễu Phong, ngươi ngồi xuống đi, rất nhiều người đang nhìn ngươi”.



Liễu Phong tức giận, chính là không thuận theo: “Như thế nào? Ngươi không thích người khác nhìn ta?”. Y cúi đầu nhìn về phía Nham Vân, nhìn đến Nham Vân gật đầu thì trong lòng y có chút cao hứng, liền chậm rãi ngồi xuống.



Nam nhân ngồi ở một bên không nói chuyện, chỉ là nhìn bọn họ, Liễu Phong ghét bỏ đôi đũa dơ, Nham Vân liền lau đũa cho Liễu Phong, ghét bỏ chén dơ thì Nham Vân liền dùng nước trà tráng chén cho Liễu Phong…….




Hắn chính là im lặng nhìn chăm chú vào Xích Luyện, giơ tay chậm rãi xoa sườn mặt của Xích Luyện, xúc cảm chân thật, làm cho đầu ngón tay của nam nhân khẽ run rẩy: “Ngươi đã trở lại, nếu đã phi thăng, vậy còn trở về làm cái gì?”. Thanh âm thành thục ổn trọng, bình tĩnh kia vang lên, cực kỳ rõ ràng ở vùng ngoại ô ban đêm, cùng với lá rơi côn trùng kêu.



Xích Luyện không nghĩ tới nam nhân sẽ nói như vậy, thần sắc u tĩnh bình tĩnh trong mắt của y lại không thay đổi như cũ: “Ta là trở về gặp ngươi, ta nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ ngươi”.



Xích Luyện thong dong đứng dậy, hai tay thừa dịp chống tại bên cạnh dục dũng sau lưng của nam nhân, y ngẩng đầu, rủ mắt, ánh mắt dò xét vào dưới nước, thân thể trần trụi của nam nhân hoàn toàn bày ra ở trong mắt y.



Động tác của nam nhân không thay đổi, chính là đáy mắt không ngừng dao động.



Xích Luyện đang nói nhớ hắn, mỗi ngày đều nhớ hắn.



Ở trong tai nam nhân thì đây là lời Xích Luyện an ủi hắn, hắn biết Xích Luyện có ái nhân ở trên trời, có ái nhân bồi bạn, như thế nào có thể còn sẽ nhớ tới hắn ở thế gian, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, Xích Luyện lại lừa hắn………



Xích Luyện nhìn đến nam nhân không có phản ứng, vượt ra ngoài dự tính của y, hai tay y xoa cánh tay của nam nhân, nhẹ nhàng xoa nắn, y cúi đầu, áp sát cần cổ của nam nhân, từ tốn nói: “Ngươi tin tưởng cũng được, không tin cũng được, ta nói chính là thật”. Y nói đích thật là thật, sau khi y phi thăng, bị phạt diện bích (úp mặt zô tường: bị phạt đóng cửa ăn năn về những lỗi lầm của mình) 1 ngày.



Căn bản không có cơ hội trờ lại tìm nam nhân.



Nên biết một ngày trên trời thì thế gian chính là một năm.



Kỳ thật lần này Xích Luyện trở về, căn bản không có nhìn thấy người mà y muốn gặp, y từ trong miệng những thượng tiên kia biết được, Thanh Thiên Tôn căn bản là không ở trên trời, nếu tìm không thấy người, vậy y cũng không muốn ở lại nơi này, không có Thanh Thiên Tôn, y phi thăng cũng không có ý nghĩa, sau khi Xích Luyện quy vị (phục chức, trở lại chức vị trước đó), khôi phục tiên cấp trước kia, tiên cấp của y rất cao, y có Thông Thiên lệnh trong tay, có thể tùy thời hạ phàm (xuống thế gian).



Nam nhân rối loạn lại trầm mặc, bởi vì Xích Luyện trước mắt rốt cuộc có phải ảo giác hay không, hắn đã phân không rõ ràng lắm…….



Cho tới khi ——



Thân thể của nam nhân bị người nhấc toàn bộ lên, hai tay của Xích Luyện xuyên qua dưới nách của nam nhân, ôm bụng của nam nhân, cả người nam nhân ngồi ở thành mộc dũng, bọt nước trên người chậm rãi trượt xuống thân thể……..



Nam nhân kinh ngạc quay đầu, đôi môi của Xích Luyện liền dán lên, gắt gao hôn đôi môi đang run rẩy của nam nhân………